Phụ tử hai người nói chuyện với nhau không cố kỵ người khác nghe được, bên cạnh ba nữ nhân nghe mà u mê, chẳng lẽ đem Phạm Tư Triệt đánh thành thảm trạng như vậy còn chưa đủ ư, còn muốn bắt hắn lưu vong rời khỏi kinh đô?
"Lão gia! Ngài nói gì?"
Liễu thị mở to hai mắt đầy hoảng sợ, bất lực nhìn lão gia, mà Phạm Tư Triệt gục trên ghế dài nửa hôn mê lại bật dựng người lên.
Cũng không biết hắn đã trọng thương, nơi nào còn có tinh thần mạnh như vậy, xem ra lưu vong rời kinh, đối với toàn bộ các cậu ấm quyền quý ở kinh đô mà nói, thật sự là một chuyện tương đối kinh khủng.
Chỉ thấy Phạm Tư Triệt vểnh mông lên, ôm hai chân của mẫu thân mình, hai mắt nhăn nhó, vài giọt nước mắt cuồn cuộn mà rơi, ở trên má tranh nhau phát sáng, há to mồm... lại là không còn kịp kêu rên câu gì nữa, cũng đã bị đả kích trầm trọng bất thình lình làm cho mất tiếng, lo lắng miệng mở rộng, nhưng không nói được bất cứ lời nào.
Thiếu niên lang nước mắt hoa hoa , liều mạng lắc đầu, nói không nói được, phía sau người đầy vết máu, nhìn đáng thương vô cùng.
...
...
"Lão gia!" Liễu thị rốt cục không nhịn nổi nữa, dùng ánh mắt oán hận lườm Phạm Nhàn một cái, giống như dây leo mùa xuân bị chặt gốc, quỳ gối trước người Phạm Kiến, khóc lên tiếng xin xỏ: "Không thể a! Không thể a! Hắn là đứa con bảo bối của ngài... Ngài nhẫn tâm nhìn hắn bị đuổi ra khỏi nhà ư? Ngài nhẫn tâm nhìn hắn phiêu bạc dị quốc, bên cạnh không có thân nhân cha mẹ ư?"
Nàng vội vã đi kéo tay Phạm Nhược Nhược: "Nhược Nhược, mau, cầu xin cha ngươi đi, đừng đuổi Triệt nhi ra khỏi nhà."
Liễu thị nghĩ thầm, mượn chuyện Bão Nguyệt lâu đuổi Phạm Tư Triệt ra khỏi cửa, nhất định là Phạm Nhàn ở sau lưng nói vào, đêm hôm qua phụ tử hai người đã nói một hồi lâu, cho nên hắn vội vàng đem Nhược Nhược kéo vào chiến cuộc. Nghĩ thầm Nhược Nhược tuy nói không phải ruột thịt của mình, nhưng dù sao chung sống cùng nhau mười mấy năm, hơn nữa xưa nay thương yêu Tư Triệt... Mọi người đều biết, Phạm Nhàn rất yêu quý cô muội muội này .
Phạm Nhược Nhược cũng không ngờ rằng đệ đệ lại chịu trừng phạt nặng đến như thế, bị Liễu thị lôi kéo, thuận thế liền quỳ xuống, run giọng nói: "Phụ thân, đệ đệ bị dạy dỗ, sau này nhất định không dám làm sai nữa, ngài tạm tha cho hắn lần này sao."
Uyển nhi một mình đứng ở bên cạnh, trong lòng hơi sợ, cũng quỳ xuống.
Phạm Kiến vẫn duy trì bình tĩnh, cho đến khi vị con dâu thân phận đặc thù này cũng quỳ xuống, lúc này mới vội vàng đỡ lên, cau mày nói với Liễu thị: "Tư Triệt nhất định phải đi ... Hơn nữa ngươi cũng chớ trách Phạm Nhàn, đây là ý của ta."
Liễu thị khó tin mà nhìn hắn, nghĩ thầm tại sao lại vậy? Nhưng nàng rõ ràng, Phạm Kiến là một nam tử tướng mạo công chính ôn hòa, kì thực rất có phong độ sát phạt của một đại tướng, nếu không ban đầu mình cũng sẽ không đến mức vừa gặp đã thương, không phải hắn thì không gả. Nếu đây là chủ ý của hắn, vậy chuyện này sẽ không thể nào xoay chuyển được nữa.
Nàng là phụ nhân cực kỳ khôn khéo, đem cánh môi khẽ cắn, hẳn là xoay người lại chân thành bái Phạm Nhàn, yếu đuối lên tiếng xin xỏ: "Đại thiếu gia, ngài nói một câu khuyên nhủ lão gia đi."
Ở thời điểm này, người có thể làm cho Phạm Kiến thu hồi ý tứ bắt Phạm Tư Triệt lưu vong, cũng chỉ có một mình Phạm Nhàn.
Phạm Nhàn làm sao dám nhận lễ, vội vàng tránh ra, cười khổ nhìn phụ thân một cái, hỏi ý ý tứ của hắn.
Phạm Kiến lạnh lùng lắc đầu: "Hắn hôm nay gây chuyện quá lớn, nếu như bị ngôn quan tấu vào triều đình, cũng sẽ là hình phạt lưu vong ba nghìn dặm ... Ta đuổi hắn khỏi kinh đô, dù sao cũng tốt hơn là để triều đình ra tay."
Liễu thị làm sao chịu tin lời này, lấy quyền thế thân thuộc với hoàng đế của Phạm phủ hôm nay, chớ nói mở kỹ viện giết mấy kỹ nữ, cho dù hoành hành vô đạo, tùy ý làm bậy hơn nữa, chỉ cần không phải tội mưu nghịch, Phạm Kiến Phạm Nhàn hai người cũng có bản lãnh để dập tắt được, nàng không nhịn nổi nói: "Lão gia ngài làm sao lại nhẫn tâm như vậy chứ? ... Tư Triệt... Hắn mới mười bốn tuổi a!"
"Không nhẫn tâm... mới tạo thành cục diện như hiện tại." Phạm Kiến cười lạnh tự giễu nói: "Mười bốn tuổi?"
Hắn lớn tiếng quát lên: "Ngươi chớ quên, Phạm Nhàn lúc mười hai tuổi cũng đã bị buộc phải giết người rồi!"
...
...
Lời này vừa vang lên, cả phòng đều yên lặng, Lâm Uyển Nhi cùng Phạm Nhược Nhược không biết chuyện này giật mình nhìn Phạm Nhàn, mà Liễu thị vẫn bị chuyện này ràng buộc tâm chí sợ hãi cả kinh, tuyệt vọng mà cúi đầu.
Phạm Nhàn cười xấu hổ, biết lúc này chính mình thật sự không tiện nói thêm gì nữa, cẩn thận đem Phạm Tư Triệt mình đầy thương tích bế lên, thối lui đến trong góc, sau đó phân phó thê tử cùng muội muội đem đệ đệ mang vào phòng trong để điều dưỡng .
"Phạm Nhàn, ngươi qua bên kia nói chuyện một lát." Phạm Kiến nhìn Liễu thị một cái, đi ra ngoài thư phòng.
Trong thư phòng cũng chỉ còn lại hai người Liễu thị cùng Phạm Nhàn, trong lúc nhất thời không khí có chút lúng túng, một lát sau Liễu thị mới mở to đôi mắt thất thần, nói: "Thật sự sẽ đuổi ra kinh đô ư?"
Phạm Nhàn dưới đáy lòng thở dài, đến gần bên cạnh nàng, hạ giọng an ủi: "Ngài yên tâm, ý tứ của phụ thân chẳng qua là để cho Tư Triệt tạm thời rời xa kinh đô tránh giao du với kẻ xấu, ở bên ngoài rèn luyện một phen..."
Còn chưa nói hết, Liễu thị bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Muốn đi bao xa?"
"Rất xa." Phạm Nhàn nhìn Liễu thị có chút thất thần, trong lòng tự nhủ một vị phụ nhân khôn khéo như vậy, hôm nay đau lòng vì con, nhất thời rối loạn đến cỡ này, trong lúc nhất thời lại có chút hâm mộ tiểu mập mạp Phạm Tư Triệt kia, có chút tư niệm người kia.
"Đến tột cùng xa bao nhiêu?" Liễu thị la hét hỏi.
Phạm Nhàn lúc này tự nhiên không sẽ để ý đến thái độ của nàng, ôn tồn nói: "Phụ thân đêm qua quyết định, ta vốn định khuyên hắn đem Tư Triệt mang đến Đạm Châu trốn một phen, nhưng phụ thân lo lắng tổ mẫu thương xót tiểu tôn tử, hạ tay không được... Cho nên đổi thành Bắc Tề."
"Bắc Tề?" Liễu thị trong bụng an tâm một chút, Bắc Tề mặc dù xa xôi, nhưng không phải là nơi triều đình lưu vong chút ít Nam Man tây hồ, phồn hoa an toàn hơn rất nhiều, tuy nói Bắc Tề Nam Khánh thường hay bất hòa, nhưng sau hiệp nghị hòa bình, hai nước trước mắt đang trong giai đoạn hòa bình, quan hệ vô cùng tốt.
Phạm Nhàn nhìn ánh mắt đang nhìn mình cầu xin của Liễu thị, biết nàng đang suy nghĩ gì, an ủi nói: "Ngài yên tâm, ta ở Bắc Tề có nhiều bằng hữu, sẽ chăm sóc tốt cho hắn ."
Mặt trăng từ đầu ngọn cây chếch chếch sang, so với ngọn đèn dầu sáng trưng của Phạm phủ lộ ra vẻ ảm đạm rất nhiều, con cháu Phạm Liễu hai nhà trong vườn bị đánh một trận đau nhức, bị xe ngựa từ Thượng Thư hạng cùng địa phương bên cạnh tới đón đi, các thân thích Phạm thị thấy thảm tượng của con mình, trong lòng tự nhiên đau đớn, ánh mắt nhìn về chỗ ở của Phạm gia cũng lộ ra vẻ tăng thêm vài phần cừu hận, nhưng ngại từ Phạm gia hai người huân thiên quyền thế, cũng không có ai dám mắng chửi một câu.
Trong thư phòng, Phạm Nhàn đàng hoàng đứng ở bên cạnh phụ thân, đang pha chế nước quả, tối nay Liễu thị canh giữ bên giường Phạm Tư Triệt, một bước cũng không có rời đi, Phạm Thượng thư mỗi đêm cần uống nước quả, cũng đành để Phạm Nhàn tự mình pha chế .
"Ba người đã đề cập với phụ thân, đã đưa đi kinh đô phủ." Hắn nhắc tới ba người này, cũng là người trong Bão Nguyệt lầu phạm vào án mạng. Hắn nhìn phụ thân một cái, thần sắc hơi có lo lắng nói: "Kinh đô phủ là người của lão Nhị, đoán chừng bọn họ cũng không ngờ chúng ta thật dám đưa vào kinh đô phủ. Bất quá trên tay ba người kia có án mạng, chẳng khác gì muốn bắt nhân vật trọng yếu là Tư Triệt... Đoán chừng ban đêm cũng sẽ bị người của lão Nhị đón đi."
Phạm Kiến cười cười, nói: "Không cần dấu diếm ta, ta biết ngươi sẽ không đến mức không cẩn thận như vậy."
"Ta sẽ xử lý sạch sẽ." Phạm Nhàn cũng nở nụ cười, lần này hắn đã vận dụng tất cả lực lượng Trần Bình Bình giao cho mình, xuất động thích khách Lục Xử "Bọn họ vốn phạm vào tử tội, chẳng qua là... đoán chừng bên trong tộc