Hết thảy sắp xếp xong xuôi, Phạm Nhàn đi tới phòng ngủ, Liễu thị nằm ở bên giường tựa như nửa tỉnh nửa ngủ. Hắn nhỏ giọng đánh thức nàng, cùng nàng ở bên trong mái hiên nói nhỏ một hồi, Liễu thị trên mặt vẫn còn nước mắt dần dần lộ ra quyết đoán, gật đầu, đón nhận sắp đặt này. Cũng không biết Phạm Nhàn hứa với nàng điều gì, thuyết phục nàng như thế nào.
Đêm dần sâu, tiếng côn trùng kêu dần tắt, Nhược Nhược làm bạn với Liễu thị, Phạm Nhàn đi tới bên cạnh đệ đệ còn hôn mê, nhìn khuôn mặt kia trong lúc ngủ mơ, vẫn còn cắn răng đầy hận ý, nhìn mấy cái trứng cá sắp nhô ra như muốn hô tiếng bất bình, không nhịn được cười lắc đầu, từ trên bàn sách lấy ra mực đóng dấu, từ trong lòng ngực lấy văn thư Sử Xiển Lập đã soạn từ trước, đem mấy ngón tay của Tư Triệt ấn lên văn thư.
Nhìn dấu tay đỏ lòm trên văn thư trắng như tuyết, Phạm Nhàn hài lòng gật gật đầu, từ nay về sau, Phạm Tư Triệt trên tay nắm giữ bảy thành cổ phần của Bão Nguyệt lâu, liền chính thức chuyển đến trong tay người khác, hắn cùng với tòa thanh lâu đầy âm u kia chính thức tách rời.
Uyển nhi biết hắn tâm tình không tốt, giả trang mặt quỷ, nhưng không có bất kỳ phản ứng hữu hiệu nào, sâu trong nội tâm không khỏi cảm giác mình có chút vô dụng, khóe môi nhếch nhẹ cười cười.
Phạm Nhàn cũng cười cười, nói: "Chuyện này không liên quan gì đến ngươi, tiểu hài tử, luôn cần phải rèn dũa thì mới thành người." Hắn đột nhiên hỏi: "Trầm đại tiểu thư đã trở về chưa?"
"Ở bên kia tây đình." Uyển nhi giải thích: "Ngôn công tử cũng đi bên đó."
"Tốt." Phạm Nhàn bình tĩnh đáp lời, ngồi xuống ở bên giường của Tư Triệt, suy nghĩ một chút, một lần nữa đứng lên, bảo người trong bếp làm lương khô. Chính mình lại bưng chén cháo nóng, vừa thổi hơi, vừa uống, cố ý cho tiểu Ngôn cùng Trầm đại tiểu thư một chút thời gian ôn lại tình cũ, quan trọng hơn là cho Liễu thị thêm một chút thời gian ở chung với con mình.
Không biết qua bao lâu, Đặng Tử Việt dưới sự hướng dẫn của gia đinh đi tới, hướng về phía hắn gật đầu.
Phạm Nhàn hiểu ý, cũng không muốn người khác giúp, đi vào phòng ngủ đích thân ôm Phạm Tư Triệt đến cửa nách ngoài hậu viện, trèo lên xe ngựa. Phạm Tư Triệt vẫn hôn mê, Liễu thị cắn môi đi lên vuốt ve gương mặt của hắn, hắn cũng không tỉnh lại, Nhược Nhược cũng không nỡ mà vuốt ve đôi tai của hắn, ngay cả trong mắt Uyển nhi cũng hiện lên một tia ảm nhiên vì phải chia lìa.
Chỉ có Tư Nam bá tước Phạm Kiến vẫn trầm mặc đi ngủ, tựa như không để tâm đến đứa con út nhà mình sắp sửa đi tới một đất nước xa xôi, không biết lúc nào mới có thể trở về.
"Các ngươi đi trước đi." Phạm Nhàn đối với Ngôn Băng Vân vẻ mặt băng sương nói: "Chuyện này phải phiền toái lệnh tôn rồi, lúc ra khỏi thành cần cẩn thận một chút."
Đêm xuống, kinh đô đã đóng cửa, cũng chỉ có người của Giám Sát Viện mới có lực lượng lặng yên không một tiếng động đưa một người ra khỏi thành.
Ngôn Băng Vân chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn hắn một cái, hỏi: "Ngươi không cùng đi ư?"
Phạm Nhàn cúi đầu nói: "Ở Tùng Lâm bao hội hợp, ta còn có một số việc cần làm."
Hắn liếc mắt thấy rõ, trong xe ngựa khóe mắt đệ đệ mang theo lệ quang, rõ ràng đã tỉnh lại, nhưng không biết tại sao ở trước mặt của Liễu thị lại muốn giả bộ bất tỉnh, Phạm Tư Triệt khóe môi co quắp , nghĩ đến trong lòng nhất định rất hận mình và phụ thân.
Trong bóng tối bốn phía, trừ Khải Niên tiểu tổ , còn có kiếm thủ của Lục Xử đang đợi lệnh, bằng thực lực của chuyến đi này, trừ phi Nhị hoàng tử bên kia vận dụng lực lượng phòng giữ kinh đô của Diệp gia, nếu không nhất định không thể nào chính diện đối kháng được.
Phạm Nhàn đứng ở dưới xe ngựa cúi đầu chốc lát, phất phất tay.
Xe ngựa chậm rãi di chuyển, hướng phía ngoài kinh đô mà đi, phía sau cửa nách Phạm phủ hậu trạch có ba vị nữ tử đang đứng, cũng không khỏi lộ ra sầu não, Liễu thị bi sắc càng tăng thêm.
Mấy chiếc xe ngựa không có bất kỳ dấu hiệu nào, cứ như vậy đi lại ở trên đường phố hắc ám u tĩnh của kinh đô, cũng không biết Ngôn Băng Vân đã dùng thủ đoạn gì, lúc ra khỏi thành hẳn là vô cùng thuận lợi, bước lên quan đạo ngoài thành, hướng phía tây bắc đi được gần nửa canh giờ, mượn ánh trăng, nhìn về trên núi nhỏ phía trước thấp thấp rừng tùng, chính là đến Tùng Lâm bao.
Đoàn xe ngừng lại ở chỗ này, chờ Phạm Nhàn.
Trong xe ngựa Phạm Tư Triệt lúc này bỗng nhiên mở hai ra, trong đôi mắt vẫn mang theo một phần hung hăng: "Đoạn đường lưu vong này, chẳng lẽ các ngươi không sợ ta chạy ư?"
Trong xe chỉ có hắn cùng với Ngôn Băng Vân, Ngôn Băng Vân lạnh lùng nói: "Ngươi là người thông minh, dĩ nhiên biết nên làm như thế nào. Phạm Nhàn vì chuyện của ngươi, vận dụng nhiều thủ đoạn như vậy, dĩ nhiên không chỉ vì hai chữ bình an đâu."
Phạm Tư Triệt giảm thấp thanh âm mắng: "Bảo vệ danh tiếng của hắn thì có."
Ngôn Băng Vân cười nhạo đáp: "Nếu như chỉ cần bảo vệ hắn danh tiếng của mình, trực tiếp đưa ngươi đến kinh đô phủ, còn ai có thể nói gì hắn chứ?"
Phạm Tư Triệt trong lòng hiểu được đúng là như vậy, lại không chịu thừa nhận nói: "Đó là bởi vì phụ thân không cho phép chuyện như vậy xảy ra mà thôi!"
"Thượng thư đại nhân?" Ngôn Băng Vân trong con ngươi hàn lãnh tăng thêm một tia trêu tức "Ý nghĩ của thượng thư đại nhân, sao có thể để những người trẻ tuổi như ta và ngươi đoán được ."
Phạm Tư Triệt hữu khí vô lực nói: "Ngôn ca, anh ta muốn... đem ta lưu vong đến nơi nào?"
"Bắc Tề." Ngôn Băng Vân hồi đáp.
"A?" Phạm Tư Triệt thần sắc lộ vẻ tuyệt vọng , thở dài một tiếng, tang thương không hề hợp với tuổi tác của hắn, nằm xuống, nhưng chạm đến thương thế phía sau lưng, không nhịn được phát ra một tiếng hét thảm.
Ngôn Băng Vân buồn cười nhìn hắn: "Thuốc của Phạm Nhàn ... mặc dù có hiệu quả, nhưng rất bá đạo, ngươi cứ tiếp tục chịu đựng đi." Vị này ban đầu ở thượng kinh Bắc Tề, cũng từng bị Phạm Nhàn hành hạ như vậy.
...
...
"Ta hạ thủ có chừng mực, nhìn thê thảm, trên thực tế không động đến xương cốt, ngươi giả bộ đáng thương gì chứ?" Phạm Nhàn nói chuyện lạnh như băng, gương mặt lạnh lùng đi lên xe ngựa.
Phạm Tư Triệt nhìn thần sắc trên mặt hắn, liền nghĩ đến gia pháp lúc trước, không nhịn được rung mình một cái.
"Làm cái gì vậy?" Ngôn Băng Vân cau mày nhìn hắn một cái, "Thời gian rất gấp rồi."
Phạm Nhàn đem người khiêng trên lưng để xuống, đặt vào bên người Phạm Tư Triệt. Trong xe nhất thời lan tỏa một mùi thơm. Phạm Tư Triệt cả kinh, nhìn gương mặt nhu mỵ của nữ tử này, không khỏi quá sợ hãi, quát Phạm Nhàn: "Ngươi đã làm gì nàng thế!"
Bị Phạm Nhàn bắt tới, chính là hồng quan nhân của Bão Nguyệt lâu Nghiên Nhi.
Phạm Nhàn nhìn Phạm Tư Triệt một cái, cười trào phúng nói: "Thương xót nàng sao? Xem ra tính tình của ngươi mặc dù âm tàn , nhưng vẫn thừa kế gen thương hoa tiếc ngọc của phụ thân... vậy lúc mở kỹ viện, làm sao không thương hoa tiếc ngọc chứ?"
Phạm Tư Triệt cùng Ngôn Băng Vân đều không hiểu được gen là gì, chẳng qua cảm thấy kỳ quái vì tại sao Phạm Nhàn lại bắt cô nương này tới đây, dĩ nhiên, bằng thân thủ thủ đoạn của Phạm Nhàn , Bão Nguyệt lâu hôm nay lại đang hoảng loạn, muốn lặng yên không một tiếng động bắt một cái kỹ nữ, thật sự là chuyện rất dễ dàng.
"Nàng là nữ nhân đầu tiên của ngươi sao?" Phạm Nhàn nhìn hai mắt của đệ đệ, ôn nhu hỏi.
Phạm Tư Triệt suy nghĩ một chút, gật đầu, trong mắt toát ra thần sắc cầu xin thương xót, muốn cầu ca ca thả cô gái kia đi.
Phạm Nhàn lắc đầu thở dài nói: "Ngươi quả nhiên là giỏi hơn ta, mười bốn tuổi đã trưởng thành rồi..” tiếp theo phá lên cười ha ha, chợt nghiêm nghị nói: "Ta biết thái độ của ngươi đối với nữ nhân này không giống người khác, ta cũng đã điều tra ra, nàng đối với ngươi còn có mấy phần tình ý... mặc dù tuổi của ngươi chỉ bằng đệ đệ của nàng."
Phạm Nhàn không nhịn được khóe môi khẽ nhếch lên.
"Bão Nguyệt lâu sau này sẽ không còn yên bình, cô nương gọi Nghiên Nhi này ở lại nơi đó, ta nghĩ ngươi cũng sẽ không yên tâm... Ta càng không có khả năng đem nàng mang về trong phủ, cho dù phụ thân cho phép, Liễu di cũng muốn giết nàng." Phạm Nhàn bình tĩnh nói: "Nghĩ tới nghĩ lui, đoạn đường này ngươi đi lên phương bắc, tuy nói là một lần rèn luyện, nhưng quá mức cô đơn tịch mịch, đối với bồi dưỡng tâm tính cũng không có lợi, cho nên đem nàng mang đến phụng bồi ngươi."
Phạm Tư Triệt cùng Ngôn Băng Vân trợn tròn hai mắt, tràn đầy thần sắc khó tin —— lưu vong rời kinh, lại còn mang theo một vị hồng quan nhân đồng hành ư? Đây rốt cuộc là lưu vong hay là đi nghỉ dưỡng chứ?
"Ca... Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì a?" Phạm Tư Triệt quả quyết không tin, mình gây ra chuyện lớn như thế, còn có thể có đãi ngộ cấp bậc Phạm phủ Nhị thiếu gia để đi đường! Hắn có chút mồm miệng không rõ nói, sợ hãi nhìn gương mặt bình tĩnh của Phạm Nhàn, hẳn là ngay cả đau đớn trên người cũng quên mất vài phần.
Ngôn Băng Vân nhìn Phạm Nhàn, cảm thấy rất khó hiểu, có chút không biết nên nói như nào mà lắc đầu, vỗ vỗ bả vai Phạm Tư Triệt: "Ca ca của ngươi đúng là một diệu nhân."
Hắn xuống xe ngựa, đem buồng xe để lại cho huynh đệ hai người sắp phải chia cách.
...
...
Trầm mặc không bao lâu, Phạm Nhàn lẳng lặng nhìn Tư Triệt nói: "Lúc trước tại sao không cáo biệt mẫu thân ngươi chứ?" Không đợi hắn trả lời, lại hỏi: "Có biết tại sao lần này ta tức giận như vậy, mà phụ thân cùng ta quyết định đem ngươi đưa đi hay không?"
Phạm Tư Triệt cúi đầu, suy tư một lát nói: "Đem ta đưa đi... thứ nhất ta không cần lo lắng kinh đô phủ tra xét vụ án ở Bão Nguyệt lâu, coi như là chạy án cũng được, tóm lại không còn lo lắng phương diện này, trong nhà cũng có thể buông tay buông chân đi cùng lão Nhị tranh một chuyến."
"Không sai." Phạm Nhàn có chút vui mừng phát hiện, đệ đệ dưới sự rèn dũa của chính mình, cũng bắt đầu lấy lão Nhị lão Tam ... để gọi các hoàng tử."Thứ hai... Là muốn trừng phạt ta." Phạm Tư Triệt bỗng nhiên ngẩng đầu lên, chịu đựng đau nhức dưới mông, khóc nói: "Nhưng ta không muốn đi a... Ca, người Bắc Tề hung ác, ta ở bên đó có thể làm cái gì?"
"Làm cái gì?" Phạm Nhàn rất chân thành hồi đáp: "Đương nhiên là chuyện ngươi am hiểu nhất, làm ăn."
Phạm Tư Triệt ngơ ngác ngẩng đầu , nào có nửa phần phong phạm của cổ đông lớn của Bão Nguyệt lâu, hỏi: "Làm ăn ư?"
"Đúng vậy." Phạm Nhàn nói: "Phụ thân để cho ta sắp xếp một chút, ta suy nghĩ một chút, quyết định cho ngươi một ngàn lượng bạc làm tiền vốn, ngươi đến thượng kinh, ta sẽ cho người tiếp ứng ngươi, nhưng mà... ta sẽ không cho ngươi thêm trợ giúp, nếu như ngươi có thể ở trong năm tháng, đem một ngàn lượng bạc tiền vốn này, thu về được một vạn lượng, ta đây sẽ thừa nhận năng lực của ngươi, sau đó..."
"Lãi gấp mười lần?" Không đợi lão ca nói cho hết lời, Phạm Tư Triệt không nhịn được hung ác quát: "Ta cũng không phải là thần tiên!"
"Đây là vấn đề của ngươi."
"Một ngàn lượng bạc tiền vốn quá ít!" Phạm Tư Triệt vừa thẹn vừa giận nói: "Vụ làm ăn này căn bản chính là giết người."
"Lý lẽ chó má gì chứ, thời điểm huynh đệ chúng ta mở Đạm Bạc thư cục, tốn bao nhiêu tiền chứ?
"Phi! Ngươi có bản lãnh đưa cả bản Thạch Đầu Ký cho ta bán, ta đảm bảo có thể một ngàn biến thành một vạn."
"Đừng có mơ, họ Tào bị ta ép bản thảo đến phát điên rồi... Còn đi đến nơi nào mà đòi?"
Hai huynh đệ lớn tiếng cãi nhau ầm ĩ, không khí mới trở nên dễ dàng một chút. Phạm Nhàn nhìn gương mặt mập mạp của Phạm Tư Triệt, không nhịn được thở dài: "Phía ngoài mưa to gió lớn, phụ thân phân phó ta không thể chiếu cố ngươi quá, hết thảy nguyên do sự việc, ngươi cần cẩn thận một
chút."
Phạm Tư Triệt trầm mặc gật đầu, bỗng nhiên mở miệng nói: "Ca ca, ngươi đã nói, ta là thiên tài buôn bán, yên tâm đi."
Phạm Nhàn lại nói: "Đưa ngươi rời kinh, hi vọng ngươi không nên oán ta."
Phạm Tư Triệt lắc đầu, không nói gì.
Phạm Nhàn hiểu được trong lòng của hắn nhất định sẽ không thoải mái, cau mày nói: "Thật ra ngươi mới vừa nói , hai cái lý do đưa ngươi rời kinh... đều là giả cả."
Phạm Tư Triệt ngẩng đầu lên, lộ vẻ phá lệ khó hiểu.
Phạm Nhàn nhẹ nói: "Cho dù ngươi ở lại kinh đô thì có gì phải sợ? Chẳng lẽ ta muốn bảo vệ ngươi còn không được hay sao? Tùy tiện giấu vào một chỗ, có thể chờ chuyện này phai nhạt... Ta nghĩ Nhị hoàng tử cũng không dám làm gì ta, cho dù kinh đô phủ dám tra Bão Nguyệt lâu, chẳng lẽ hắn còn dám gây chuyện ngay trước mặt lão Phạm gia chúng ta ư?"
"Cái lý do thứ hai, ngươi nói là vì trừng phạt ngươi, đây cũng chỉ là nói đúng một phần nhỏ." Phạm Nhàn nhìn hồng quan nhân Bão Nguyệt lâu vẫn trong hôn mê, tĩnh táo nói: "Ngươi đoạn đường này đi lên phía bắc, có lẽ sẽ nếm chút khổ sở, nhưng so với chuyện ngươi làm mà nói, thật sự không đáng là gì, nếu như ta đưa ngươi về Đạm Châu, theo cách làm việc của nãi nãi, chỉ sợ ngươi sẽ thảm hại hơn."
Phạm Tư Triệt có chút sợ hãi co đầu lại, tác động đến thương thế phía sau lưng cũng không dám hừ một tiếng, trong lòng vẫn đang suy nghĩ, vậy tại sao ngươi nhất định phải đưa ta lên phía bắc?
Phạm Nhàn chậm rãi rũ mành mắt xuống, nói: "Ta không ngờ ngươi làm chuyện lớn gan như vậy, độc ác đến như vậy... Nếu như ngươi vẫn ở lại kinh đô, người khác vẫn muốn lợi dụng thể diện của ta cùng với phụ thân, đều sẽ dụ dỗ ngươi lôi kéo ngươi vào vực sâu... Cho nên ta cảm thấy ngươi đi ra ngoài trải qua chút ít mưa gió, có lẽ sẽ có lợi ích hơn cho bản thân ngươi."
Hắn bỗng nhiên lạnh lùng nhìn Tư Triệt nói: "Buôn bán, tự nhiên cần không chừa thủ đoạn nào, nhưng giới hạn trong đó cần phải rõ ràng, vô cùng sắc bén âm tàn , dễ dàng chịu phải cắn trả. Huống chi sống trên đời này, giúp mọi người làm điều tốt luôn là tốt, luôn muốn tận lực mà bước lên con đường quang minh."
Thật ra Phạm Tư Triệt đối với chuyện Bão Nguyệt lâu, vẫn còn không tòng phục, dù sao trong suy nghĩ của hắn, Bão Nguyệt lâu là tượng trưng thành công của hắn, trong đó ẩn một chút chuyện hèn hạ không hợp pháp, thật sự là không coi vào đâu. Hắn gục trên băng ngồi trên xe ngựa, hừ hừ nói: "Lời này nói... tinh thần trọng nghĩa mười phần, người không biết nhìn vào, còn tưởng rằng hảo ca ca của ta cùng Giám Sát Viện không có quan hệ gì, chính là thầy giáo dạy học trong Thái Học."
Trong lời nói mười phần trào phúng, Phạm Nhàn chỉ khẽ nhíu mày, hắn thân là Giám Sát Viện đề ty, đám mật thám thuộc hạ chuyên trách làm đúng là chuyện hắc ám, chính là thanh lâu, vô luận là trên độ âm u dơ bẩn, cùng với tầng cấp làm việc cay độc, đều có khác biệt trời vực, cũng khó trách đệ đệ xem thường sự quản giáo của mình .
Phạm Nhàn cười cười, nói: "Ngươi có phải cảm thấy bản thân ta dựng thân bất chánh, dùng những lời này để nói ngươi... Lộ vẻ có chút hoang đường hay không?"
Phạm Tư Triệt thấy ca ca cười ôn nhu, lại bắt đầu hoảng sợ, tự nhiên không dám nói lời nào, nhưng trong con ngươi vẫn hiện ra thần sắc, hiển nhiên chính là ý tứ này.
"Ta tự nhiên không phải thánh nhân, thậm chí cũng không tính là người tốt." Phạm Nhàn nói: "Có thể dù là một kẻ cuồng đồ giết ngàn vạn người, nếu như hắn thật thương yêu người nhà của mình, nghĩ đến cũng sẽ có ý nghĩ giống ta... cái chúng ta muốn làm, chính là cho dù cả người thấm mùi vị tanh hôi, nhưng vẫn muốn huynh đệ của mình thanh bạch, sạch sẽ... Có lẽ là bởi vì chúng ta tiếp xúc được những thứ hiểm ác nhất trong nhân thế, cho nên ngược lại sẽ hi vọng các ngươi có thể rời xa những thứ này."
Phạm Tư Triệt nghe hắn không ngừng nói "chúng ta ", lòng có nghi ngờ.
Phạm Nhàn suy nghĩ một chút, đem chuyện Tiếu Ân cùng Trang Mặc Hàn nhẹ giọng nói một lần, khẽ cười nói: "Tiếu Ân đời này giết không biết bao nhiêu người, làm bao nhiêu chuyện ác, nhưng hắn vẫn một lòng muốn bồi dưỡng huynh đệ của mình trở thành một vị quân tử thanh danh tại vị ... Hơn nữa trên thực tế, hắn đã thành công, Trang Mặc Hàn cũng không để cho hắn thất vọng, cho đến đêm hôm đó trước khi chết, vẫn làm ta cảm phục... Ca ca ngươi ta mặc dù bất tài, nhưng chuyện mà Tiếu Ân có thể làm được, ta cũng muốn làm được."
Hắn giống như đang thuyết phục đệ đệ, vừa giống như đang an ủi mình: "Làm người tốt rất tốt, ta cũng muốn làm người tốt ."
...
...
Phạm Tư Triệt vừa nghe kinh thiên bí mật như vậy, há to miệng, nửa ngày cũng không nói thành lời, hồi lâu sau, mới run rẩy nói: "Nhưng... ta xem Trang đại gia chú kinh, sử, tử, tập... sẽ nhức đầu a, ca a, muốn ta đi làm nhất đại đại gia, khó khăn quá lớn."
Phạm Nhàn tức cười ra tiếng, mắng: "Với cái đầu của ngươi tự nhiên không thể nào đọc sách ."
Phạm Tư Triệt lúng ta lúng túng không biết nên nói gì : "Vậy ngươi nói chuyện xưa này..."
"Hảo hảo làm ăn đi, tương lai tranh thủ làm thương nhân lưu danh thiên cổ." Phạm Nhàn cười khích lệ nói: "Thương nhân... Cũng không hẳn phải như thế nhân từng nghĩ, đi theo con đường âm hiểm, trên đời này cũng có chút thương nhân đi chính là dương quan đại đạo, vẫn có thể thành công."
Phạm Tư Triệt nói: "Thương nhân coi trọng lợi ích... Làm ra tiền là được, làm sao còn có thể lưu danh thiên cổ? Dương quan đại đạo? Cho dù làm thành rồi, còn không phải là một miếng thịt béo trong miệng quan phủ ư?"
"Có ta cùng phụ thân, ngươi làm ăn đứng đắn, còn ai dám làm gì ngươi chứ?" Phạm Nhàn dùng ánh mắt yên lặng nhu hòa nhìn hắn: "Hơn nữa ngươi quên Diệp gia rồi ư? Ở Thương Sơn ngươi và ta đã nói, sở dĩ bản thân ngươi thấy hứng thú với việc buôn bán, là bởi vì khi còn bé phụ thân ôm ngươi, thường xuyên cùng ngươi nói tới chuyện Diệp gia thanh thế năm xưa, nếu như vị nữ chủ nhân kia của Diệp gia không chết, không nói quan phủ rồi, ngay cả thiên hạ mấy đại quốc, ai dám làm gì Diệp gia..."
Phạm Tư Triệt hai mắt sáng lên, nhưng lập tức ảm đạm xuống: "Thanh lâu buôn bán rất lời, so với thứ khác tốt hơn nhiều." Hắn cuối cùng vẫn cảm thấy, làm ăn cần gì quan tâm thể diện như thế nào, làm ra tiền mới là yếu tố đầu tiên.
Phạm Nhàn cười nói: "Ta đã hỏi Khánh Dư Đường Đại Diệp, hắn nói năm đó Diệp gia mảng buôn bán nào cũng tham dự, chính là nơi này tuyệt đối không tham dự. Đầu tiên nhất định là vì giới tính của Diệp gia nữ chủ nhân quyết định, nàng nhất định sẽ chán ghét việc buôn bán này, về mặt khác Đại Diệp giải thích, thiên môn thiên môn... đã có chữ thiên, như vậy cho dù có thể đạt được lợi nhuận thật lớn, nhưng cuối cùng không phải chính đồ... Giống như nước biếc bên bờ sông lớn, mặc dù sâu thẳm không dứt, nhưng khó thành uy thế mênh mông cuồn cuộn, ngươi thật muốn đem buôn bán phát huy đến tận cùng, chỉ ở trong sông đùa giỡn chính là không được."
Không biết sao, Phạm Nhàn càng nói càng kích động, có lẽ xúc động chỗ sâu nhất trong nội tâm, hắng giọng nói: "Người sống cả đời không dễ, làm cái gì cũng muốn làm đến mức tận cùng, làm thương nhân? Vậy thì không thể thoả mãn với việc làm gian thương, cũng không thể thoả mãn làm nghiệp quan, thậm chí là hoàng thương... Thương đạo vẫn còn, ngươi muốn chính là thiên hạ chi thương, chẳng những có thể phú khả địch quốc, còn được vạn dân kính ngưỡng, lưu danh thiên thế mới được."
Hắn nói một hơi, Phạm Tư Triệt có chút nhức đầu, bất đắc dĩ nhìn huynh trưởng một cái, nói: "Diệp gia năm đó ngay cả súng ống đạn được cũng bán, giúp đỡ Khánh quốc chúng ta đánh tan Bắc Ngụy... Phía bắc dân chúng không thể thích nàng... Nếu nói thủ đoạn buôn bán, Bão Nguyệt lâu... Ta bất quá dùng chút ít thủ đoạn bỉ ổi, Viên Mộng bất quá giết mấy kỹ nữ, Diệp gia nữ chủ nhân lại để cho cõi đời này có thêm bao nhiêu oan hồn, ca ca, lời này..."
Phạm Nhàn nhất thời cứng họng, không thú vị phất phất tay, ngừng tranh cãi với Phạm Tư Triệt, nói: "Tóm lại, ức hiếp nhỏ yếu chuyện này, luôn không có quá nhiều ý tứ ."
...
...
Phạm Tư Triệt bỗng nhiên ưu sầu nói: "Ca ca, ta thật sự không muốn rời kinh đô." Còn nói: "Phụ thân mẫu thân ở trong kinh, ca ca thay đệ báo hiếu vậy." Hắn biết chỉ có chính mình rời kinh đô, chuyện Bão Nguyệt lâu mới có thể chân chính bình tức, lợi khí Nhị hoàng tử dùng để mượn hơi Phạm gia sẽ biến mất mất tích, mặc dù Phạm Nhàn vẫn kiên quyết không thừa nhận điểm này, nhưng nhìn quyết định của phụ thân, liền biết mình đã mang phiền toái tới trong nhà.
Hơn nữa trải qua một phen nói chuyện với Phạm Nhàn, thiếu niên mười bốn tuổi trong lòng cũng đã tuôn ra một chút vọng động, nếu như nhân sinh cả đời, thật có thể đạt tới cảnh giới Diệp gia nữ chủ nhân năm đó —— thật là việc vinh quang đến cỡ nào?
Phạm Nhàn gật đầu, đồng ý, vừa đến bên tai của hắn nhẹ nhàng nói mấy câu, cuối cùng dặn dò rõ ràng mấy người có thể tín nhiệm ở trong thượng kinh.
Phạm Tư Triệt đột nhiên nghe thấy chân thực ý đồ của huynh trưởng, trong lúc nhất thời không khỏi có chút ngây người, nội khố... Hướng phương bắc buôn lậu... Thôi gia... số lượng tiền bạc khổng lồ như vậy... Chính mình có năng lực như thế sao?