- Đang suy nghĩ cái gì vậy?
Hai nha hoàn đang bưng thức ăn, Phạm Nhàn ngồi bên cạnh một tiểu cô nương bĩu môi hỏi. Tiểu cô nương này da hơi ngăm đen, lại hơi có chút gầy, cho nên ngồi cùng một chỗ với Phạm Nhàn có vẻ có chút đáng thương.
Phạm Nhàn vươn tay, vỗ nhẹ lên đầu tiểu cô nương cười hì hì nói:
- Đang suy nghĩ chuyện của kinh đô hả, các ngươi bình thường ăn rau gì.
Tiểu nữ hài này còn nhỏ hơn so với Phạm Nhàn, là nữ nhi thân sinh của Ti Nam bá tước, cũng chính là muội muội cùng cha khác mẹ với hắn, kêu là Nhược Nhược.
Bởi vì từ nhỏ thân thể yếu ớt nhiều bệnh, mà lão phu nhân rất yêu thương đứa cháu gái này, cho nên một năm trước đã được đưa tới Đạm Châu dưỡng bệnh. Chỉ là dưỡng bệnh được gần một năm mà vẫn không có gì khởi sắc, tóc trên đầu có chút thưa thớt, người nhà quan lại, tự nhiên sẽ không thiếu thức ăn, cho nên không có khả năng suy dinh dưỡng, đại khái là do thân thể yếu nhược trời sinh thôi.
Phạm Nhàn cùng tiểu nha đầu này rất hợp với nhau, tuy rằng chính là dùng tâm tính của một vị đại thúc đối phó với nha đầu này, nhưng rất yêu thương đối phương, cho nên thường xuyên mang đi chơi, kể chuyện, nhưng trong mắt người ngoài, lại thành bằng chứng chứng minh huynh muội tình thâm.
Chỉ là thân phận của Phạm Nhàn thực có chút không tiện, con tư sinh dù sao cũng không thể so với tiểu thư chính quy, cho nên đám nha hoàn đều tận lực không đề cập tới chuyện trong phủ bá tước ở kinh đô.
Nghe ca ca đặt câu hỏi, tiểu nữ hài rất chăm chú lật ngón tay, bắt đầu đếm xem ở trong kinh đô mình đã ăn những gì, nhưng đếm đi đếm lại, tiểu nha đầu mới ba tuổi thì nhớ được cái gì cơ chứ, chỉ biết lật qua lật lại nói mứt quả cùng tượng nặn bằng bột.
Cơm nước xong xuôi, đã hơi muộn rồi, mặt trời đã bắt đầu xuống núi, hoàng hôn nồng đậm bao phủ cả đình viện.
- Nhược Nhược à, muội đứng là nhược nhược.
- Ca ca bắt nạt muội.
- Được rồi, hôm nay muốn nghe gì nào?
- Công chúa Bạch Tuyết.
Phạm Nhàn bỗng nhiên nở nụ cười, may mà hai bên không có người khác, không nhìn thấy bộ dạng tươi cười quái dị hiện ra trên mặt một tiểu nam hài mới chỉ có bốn tuổi này, nếu không nhất định giật nảy mình.
- Ca ca kể chuyện ma quỷ cho muội được không?
- Không đâu!~ Phạm Nhược Nhược lại càng hoảng sợ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đen đen lập tức chảy ra hai hàng lệ, rất rõ ràng, một năm tại đây đã nghe qua không ít câu chuyện ma quỷ độc hại.
….
Bắt nạt tiểu nha đầu này chỉ là một trong ác thú của Phạm Nhàn, sở trường nhất của hắn chính là bắt nạt đám nha hoàn, bình thường kể chuyện ma quỷ cho các nàng nghe sau đó đám nữ hài tử mười phần khí tức thanh xuân này thét chói tai liên tục, mọi người ở trên giường run lên bần bật.
Tuy rằng Phạm Nhàn để che dấu không có khả năng dùng ngôn ngữ trêu đùa các nàng, nhưng lúc này luôn luôn có thể hưởng thụ một chút mùi hương tóc khi ôm ấp lẫn nhau.
Hắn thoái mái chính là, một tiểu hài tử có thể đường đường chính chính chạm tới những chỗ cần chạm, những cái này cũng không tính là vô sỉ, chỉ là yêu cầu rất bình thường mà thôi.
Mà mỗi khi đám nha hoàn hiếu kỳ, tiểu thiếu gia nhỏ tuổi như thế sao có khả năng biết nhiều chuyện đáng sợ như vậy thì Phạm Nhàn sẽ đổ trách nhiệm lên trên người tiên sinh dạy học.
Cho nên đám nha hoàn hiện giờ nhìn vị tiên sinh dạy học đều bằng ánh mắt bất thiện, trong lòng thầm nghĩ bá tước lão gia bỏ nhiều tiền thuê người dạy cho tiểu thiếu gia như vậy, không ngờ ngươi lại dạy hắn mấy chuyện này, làm cho tiểu hài tử sợ hãi không nói, ngay cả cũng ta cũng sợ hãi nữa, người này thật là có lỗi quá lớn!
Vẫn theo lệ cũ, sau khi chấm dứt câu chuyện ma quỷ, hai nha hoàn mặt mang theo vẻ kinh hãi, có chút thỏa mãn, hầu hạ tiểu tử kia tắm rửa sạch sẽ, liền đóng cửa cho hắn ngủ.
Dường như lại là một đêm bình thường.
Phạm Nhàn đang nằm sấp suy nghĩ, đi tới tủ quần áo lấy ra áo choàng mặc mùa đông, gấp bốn rồi gối đầu lên.
Hắn tựa đầu lên trên gối, hai con mắt vẫn mở to, thao thức trong đêm hồi lâu vẫn không thể ngủ được.
Tuy rằng đã tiếp nhận chuyện mình chuyển kiếp sang thế giới khác là chuyện thực, nhưng vẫn không thể tập được chuyện này, bây giờ hẳn mới chỉ hơn 9h tối, muốn đi ngủ thật sự rất khó chịu.
Huống chi kiếp trước hắn ở
trên giường bệnh ngủ đã đủ lâu rồi.
Hắn sờ sờ mặt ngoài của chiếc giường, phát hiện ra bóng tối sẽ giúp mình không bị người nhìn thấy, trong lòng hơi có chút buông lỏng, rất tự nhiên, chân khí trong cơ thể bắt đầu chậm rãi lưu chuyển, tùy thời có thể tiến nhập vào trạng thái minh tưởng.
Trong nháy mắt trước khi tiến vào trạng thái trống không, Phạm Nhàn đã nghĩ, mình sẽ sống thế nào trên thế giới này? Vài chục năm nữa, mình sẽ thành thế nào đây?
Còn chưa kịp tiến nhập vào trạng thái mơ hồ, huyễn tưởng sau này sẽ có ba thê bốn thiếp thì bị một người khách không mời mà tới làm cho giật mình tỉnh giấc.
…..
- Ngươi là Phạm Nhàn?
Trước giường hắn bỗng nhiêu xuất hiện một người, trong ánh mắt thuần một vẻ băng lãnh, trong đồng tử nhiễm một tia màu nâu không bình thường, vừa nhìn đã biết đối phương không thể nhiệt tình yêu thương sinh mệnh nhỏ nhoi của mình rồi.
Câu hỏi rất nho nhã lễ độ nhưng nếu là người nửa đêm lén lút tiến vào phòng ngủ của ngươi, hơn nữa che mặt, cầm trên tay một cây đao, trên thắt lưng có dắt mấy cái túi to nhỏ hỏi ra câu đó, không thể nghi ngờ sẽ làm cho người ta rất chấn kinh.
Cũng may Phạm Nhàn cũng không phải một đứa bé mới bốn tuổi, không phải thấy vị thúc thúc quái dị này nhất thời kêu khóc thét chói tai.
Dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ được, một người có thể lặng yên không tiếng động tiến nhập vào biệt phủ bá tước khẳng định là có bản lĩnh cao cường, thủ đoạn độc ác, nếu như kêu lên, đối phương khẳng định sẽ giết chết chính mình.
Nghĩ như vậy, Phạm Nhàn không khỏi có chút kiêu ngạo với bản lĩnh gặp nguy không loạn của mình, khái lên hai tiếng, mạnh mẽ áp chế khẩn trương vào sâu trong nội tâm mình, trộn thành hình tượng bảo bảo đáng yêu nhất, nhào tới!
….
- Ba ba, cuối cùng người cũng trở về rồi!
Một tiểu nam hài mới bốn tuổi nước mắt lưng tròng nhảy vào trong lòng một sát thủ, hai tay ôm chặt lấy thắt lưng hắn, chỉ là hai tay tiểu hài tử này quá ngắn cho nên không thể ôm một vòng, không thể làm gì khác đành cố sức nắm lấy y phục của đối phương, dường như sợ đối phương bỏ chạy thì phải.
Có lẽ bởi vì lúc nắm dùng hơi quá sức cho nên tê một tiếng, tay của tiểu nam hài liền kéo xuống một mảnh vải trên người đối phương.
Dạ hành nhân nhướng mày, cũng không thấy động tác của hắn thế nào, cả người đã thoát ra khỏi Phạm Nhàn đang trong lòng ngực mình, ngơ ngác đứng tại chỗ, dường như đang tự hỏi vì sao đứa con tư sinh của Ti Nam bá tước này lại gọi mình là ba ba.
Đồng thời hắn cũng rất nghi hoặc, phải biết y phục của hắn chính là trong viện đặc biệt cấp cho, cho dù là dao nhỏ cũng không dễ dàng cắt đứt, đứa bé này làm sao có thể dùng tay xé rách được?
Hắn nghi hoặc, Phạm Nhàn càng buồn bực trong lòng như muốn ói máu --- thừa dịp bên cạnh mình không có ai, Phạm Nhàn bình thường dùng tảng đá trên giả sơn để thí nghiệm uy lực của vô danh chân khí trong cơ thể mình, mới phát hiện cánh tay nhỏ bé này miễn cưỡng cũng có thể bóp nát được khối đá cứng rắn, hắn đối với năng lực tự vệ của mình có lòng tin nhất định.
Phạm Nhàn thật vất vả mới dùng kế khóc của tiểu hài tử bốn tuổi làm đối phương thả lỏng cảnh giác, sau đó dùng toàn bộ lực lượng lên ngón tay, cho rằng nhanh chóng khống chế được đối phương, ai biết lại chỉ kéo xuống được vài mảnh áo chứ.
Xem ra có chuyện gì sắp phát sinh rồi.