Đầu tháng Tám, hoàng đế nhận được tấu của Tất Long, trước khi bàn bạc với quần thần để trả lời thì gọi Thành Thân vương và Lưu Viễn tới bàn trước.
Lưu Viễn xem tấu của Tất Long xong thì gật đầu lia lịa, bảo: “Lương vương lo lắng rất đúng, chuyện tăng binh đã không thể chậm thêm nữa rồi.”
Hoàng đế đã đoán lão sẽ nói lời ấy, thờ ơ cười khẩy nói: “Trẫm lại không thấy vậy.
Lúc này người Hung Môn vùng Nhạn môn, Xuất Vân cũng chỉ có ba, bốn vạn.
Tất Long luôn miệng nói Thiền Vu chưa từng lộ mặt, triều đình tùy tiện tăng binh lên tây bắc sẽ chỉ hao tài tốn của.
Hai ngày trước bộ Hộ cũng nói quốc khố đang trống không đấy!”
“Khuất Xạ Thị hung tàn thiện chiến, nếu không đóng quân phòng bị, chỉ e sau này sẽ có sơ xuất.”
Hoàng đế nói: “Thái phó quá lo rồi.
Trong tay Lương vương có tám vạn binh mã, hiện tại ở tiền tuyến phần lớn là tướng sĩ người Hán, trấn thủ phương Bắc là lời các đời Lương vương bọn họ hứa với triều đình.
Anh ta còn có năm vạn lính Hồ thiện chiến không dùng đến, còn đòi triều đình xuất binh thay anh ta ư?”
“Vâng.”
“Nếu anh ta thiếu thốn lương bổng, triều đình có bao nhiêu sẽ cho anh ta bấy nhiêu, cực chẳng đã, triều đình sẽ trưng thu từ đất phiên.
Trước đây thái phó từng nói, phiên vương vượt quyền về thuế má ở các nơi khiến quốc khố trống rỗng.
Nay nạn nước ập đến, mượn một ít của họ chắc là được chứ.” Lưu Viễn nghĩ cuối cùng hoàng đế cũng tiếp nhận lời can gián thì không khỏi vui mừng khôn xiết, dập đầu “cộp cộp” nói: “Hoàng thượng thánh minh.”
Hoàng đế bảo: “Đây là chuyện lớn, thái phó hãy trở về viết tấu chương rồi dâng lên, sáng sớm mai vào chầu sẽ bàn cùng bộ Binh, bộ Hộ.
Lương vương đã ở tiền tuyến mấy tháng rồi, đã sắp vào thu, trẫm không đành lòng để công chúa Cảnh Giai ở mãi nơi xứ lạnh với anh ta.
Hãy bảo Tất Long về Lương châu điều binh, đại quân bên ngoài Nhạn môn thì giao cho Lưu Tư Hợi dưới trướng anh ta dẫn dắt, phong làm tướng quân Phiêu Kị chính nhị phẩm.
Giờ trẫm sẽ đi hỏi ý thái hậu, nếu thái hậu thấy thỏa đáng thì có thể nói chuyện trước mặt đám phiên vương.”
Thành Thân vương khẽ cười hai tiếng “ha ha”, đợi Lưu Viễn đi rồi mới nói: “Mấy năm trước mẫu hậu thưởng hết thuế má đất phong cho bốn vị thân vương, nay hoàng thượng muốn lấy lại, chỉ sợ bọn họ sẽ không đồng ý đâu.”
“Cởi chuông phải do người buộc chuông.” Hoàng đế nói, “Muốn bọn họ nôn tiền ra, chỉ có mẫu hậu nói mới xong.
Em cùng trẫm đi thỉnh an nào.”
“Vâng.” Thành Thân vương nói, “Thần ở bên đóng vai phụ cho hoàng thượng.”
“‘Vai phụ’ này rất có ích đấy!” Hoàng đế cười nói, “Em lại học cách ăn nói đưa đẩy từ ai đấy?”
Thành Thân vương cười đáp: “Hoàng thượng còn không rõ kẻ nào gần gũi với thần sao?”
Hoàng đế cảm thấy nụ cười của y có thứ gì đó bất thường, chỉ lo gảy lá trà nổi trên mặt, nghe Cát Tường bên ngoài cất giọng the thé nói: “Hoàng thượng khởi giá rồi.” Hắn ta lại uống hai hớp trà rồi mới bỏ chén trà xuống và đứng dậy.
Đi tới ngoài cung Từ Ninh, Khang Kiện đã được tin từ lâu nên vội vã khấu đầu ở trước ngự giá, nói: “Vạn tuế gia vạn phúc kim an.
Hoàng hậu nương nương và Nghị phi nương nương đang ở bên trong thỉnh an thái hậu, không biết Thành Thân vương muốn tới, bây giờ đang tránh ở bên trong ạ.”
Hoàng đế càng lo cho thai nhi, quay đầu nói với Cát Tường: “Chốc nữa bảo Nghị phi, sau này bớt đi lại, bớt ra ngoài cho dễ sinh.”
Lát sau đã có Hồng Tư Ngôn đi ra hành lễ cười nói: “Mời hoàng thượng mau vào bên trong, Thành Thân vương cũng đã lâu không đến rồi, thái hậu rất nhớ nhung đấy ạ.”
Thành Thân vương dập đầu theo hoàng đế.
Thái hậu vẫy vẫy tay với y, ôm vào trong lòng nói: “Nhìn gầy đi không ít, người trong phủ con làm việc thế nào đấy? Không dốc lòng gì cả.”
Thành Thân vương cười thưa: “Mẫu hậu chỉ thương con trai nên mới nói như vậy thôi, gần đây nhi thần còn béo hơn đấy.”
“Nói bậy!” Thái hậu cười trách một câu rồi sai người dọn chỗ và nói với hoàng đế, “Gần đây hoàng đế rất bận rộn, sao mới chiều đã rỗi rãi qua đây thế?”
Hoàng đế nói: “Bây giờ đang có chuyện chính xin ý chỉ của mẫu hậu ạ.”
Thành Thân vương nói: “n là hôm nay nhận được tấu của Lương vương Tất Long, chỗ anh ta đang muốn triều đình xuất binh thay mình đấy.”
“Hung Nô đã làm loạn ghê gớm như vậy cơ à? Mà giờ phải dùng tới binh lực của triều đình?”
“Nhi thần cũng thấy quá vội!” Hoàng đế nói, “Nên nhi thần định bác bỏ tấu của anh ta.”
Thái hậu cười bảo: “Hoàng đế muốn bác bỏ thì cũng đã bác bỏ rồi, còn chuyện gì cần tới hỏi ta nữa?”
Thành Thân vương nói: “Còn không phải là vì chuyện lương bổng hay sao? Tất Long đòi binh chúng ta không cho nhưng lương bổng vẫn phải phát chứ ạ, dù sao thì chống Khuất Xạ Thị là chuyện lớn của triều đình mà.”
“Bộ Hộ lại đang than nghèo à?” Thái hậu mỉm cười dần dần không đếm xỉa tới, vừa bảo Hồng Tư Ngôn lấy ra mấy quả nho lớn trong khay dâng lên để hoàng đế và Thành Thân vương ăn, vừa nói: “Hoàng đế tính thế nào?”
Hoàng đế thở dài nói: “Nhi thần cũng chẳng có cách nào, muốn xin ý chỉ của mẫu hậu ạ.”
Thành Thân vương nói ở bên thái hậu: “Mẫu hậu, hoàng thượng vì chuyện này mà ăn ngủ không yên.
Chỉ dựa vào thuế mà triều đình thu ở các nơi thì có thu thêm nữa cũng chỉ như muối bỏ biển.
Muốn bộ Hộ bỏ ra khoản chi lớn như vậy thì cũng làm khó bọn họ.”
Thái hậu nhíu mày nghĩ một hồi mới nói: “Đây không thể tính là việc khó gì cả.
Các thân vương, quận vương thoải mái ở đất phiên, cứ đòi họ một trăm tám mươi vạn lượng bạc đã chống đỡ trước, cũng chưa chắc tổn hại đến nguyên khí của họ.
Nhưng trong cung chúng ta cũng phải tiết kiệm chi tiêu, không thể để người bên ngoài nói những lời khó nghe được.”
“Vâng.” Hoàng đế không ngờ rằng thái hậu lại phá vỡ quy định nhanh như vậy, sau khi vui mừng lại thầm sinh ra chút sầu lo nhưng trên mặt thì vẫn cười nói, “Con chỉ sợ bọn họ sẽ oán giận thôi.”
“Oán giận cái gì? Cho bọn họ tất cả thu nhập từ thuế ở đất phiên là phần thưởng ngoại lệ của ta, nay đòi chút tiền ứng phó nhu cầu cấp thiết, ai dám oán giận?”
Hoàng đế gật đầu nói: “Hồng vương vốn là cậu, tất nhiên sẽ không nói gì.
Hai vương Đông Tây lại là thân vương mà mẫu hậu phong, có lời của mẫu hậu thì nhi thần yên tâm rồi.” Đoạn hắn ta quay đầu lại nói với Cát Tường, “Khanh truyền ý chỉ của trẫm, từ ngày hôm nay trở đi, ngoại trừ mấy nơi của thái hậu, thái phi và Nghị phi thì chi tiêu ở các cung các viện các nha môn trong cung đồng loạt cắt giảm, giám Ti lễ quản lý toàn bộ chuyện này.”
Cát Tường đáp thật nhanh, nói: “Tuân chỉ.”
“Thế là được rồi.” Thái hậu mỉm cười nói, “Cát Tường nhớ kỹ, cho dù phụng ý chỉ làm việc cũng phải để ý cái ổn thỏa chậm rãi, chớ nóng vội.
Nếu không thì sẽ ép nương nương các cung đều muốn tìm giám Ti lễ các ngươi gây phiền hà đấy.”
Lời của thái hậu có ám chỉ khác, Cát Tường cúi đầu, dằn lòng không nhìn sắc mặt hoàng đế, vội vàng nói: “Xin tuân theo ý chỉ của thái hậu.”
Thái hậu nom có vẻ mệt mỏi, hoàng đế và Thành Thân vương bèn đứng lên xin cáo lui.
Thái hậu mới vẫy tay nói với Hồng Tư Ngôn: “Cô tới đây.”
Hồng Tư Ngôn theo thái hậu vào bên trong điện, nhìn thái hậu đang cắn hàm răng trắng bóng cắn mạnh vào môi thì vội vàng đi lên trước nhẹ giọng nói: “Chủ nhân tức giận gì vậy? Bản thân chủ nhân cũng đã nói sớm muộn sẽ có một ngày như vậy rồi cơ mà.”
Giọng thái hậu cay nghiệt vô tình, chậm rãi nói: “Cô hãy hỏi rõ cho ta xem rốt cuộc là kẻ nào đề xuất ý kiến cho Tĩnh Nhân.”
“Vâng.”
“Bọn họ không có kẻ nào an phận thủ thường cho ta cả.
Tất Long muốn giữ tròn binh mã Lương châu; hoàng đế lại càng muốn mượn Hung Nô để tiêu hao thế lực của phiên vương.
Mỗi người họ đều làm những trò xiếc đùa với lửa, không ai nghĩ tới quân địch đã vây bốn mặt.
Cô mài mực cho ta đi, ta phải viết thư cho mấy phiên vương.”
Hồng Tư Ngôn thấy thái hậu cầm bút không ngừng suy xét thì nhẹ nhàng để thỏi mực ngang trên nghiên rồi nói: “Ngày sau họ xung đột vũ trang, như nước với lửa, chủ nhân muốn đứng ở bên nào thì cần phải sớm quyết định thôi.”
Thái hậu cười khẩy: “Hoàng đế là con trai ruột thịt của ta chứ không phải do ta lựa chọn.
Chỉ là…” Bà cúi đầu nhìn mình tên Hồng vương mà mình viết ở trên lụa trắng như tuyết thì buồn rầu một lát, mới nói, “Hồng vương là tay chân của ta, con người chứ có phải cây cỏ đâu, há có thể tự hại cánh tay mình.”
Hồng Tư Ngôn nói: “Nô tỳ nghe nói gần đây tai mắt của hoàng thượng rất nhạy bén, chủ nhân viết thư cũng phải cẩn thận.”
Thái hậu mỉm cười, đặt bút như bay, vừa vung tay đã xong bốn phong thư, rồi nói: “Chỉ cần coi như ý chỉ của ta kà được.
Để người của hoàng đế nhìn thấy cũng không sao, có điều phải đưa đến trước ý chỉ của hoàng đế để tránh sinh biến.”
Hồng Tư Ngôn dùng con dấu của thái hậu niêm phong thư lại rồi sai người đưa gấp đi.
Cưỡi ngựa đi gấp từ Ly đô tới Hồng châu mất năm ngày, lúc thư của thái hậu vào vương phủ ở Hồng châu thì bên triều đình mới bàn xong về việc trưng thu lương thức ở đất phiên, e rằng khi ý chỉ đến Hồng châu thì đã là chuyện của nửa tháng sau.
Hồng vương giao thư của thái hậu cho tham sĩ bên cạnh là Phạm Thụ An xem rồi cười nói: “Hoàng đế sốt ruột rồi, giờ đã muốn ra tay với chúng ta.”
Phạm Thụ An mười bảy tuổi đã đi theo Hồng vương, tới giờ đã hơn hai mươi lăm năm, mấy năm nay đã trở thành mưu sĩ chủ yếu của Hồng vương.
Người suy nghĩ quá nhiều thì khó tránh khỏi sẽ giảm phúc, chiến tướng sa trường sáng sủa cường tráng trước kia, bây giờ gầy guộc, đôi mắt buồn ngủ luôn lim dim, ngay cả người lòng dạ sắt đá như Hồng vương trông thấy ông ta cũng khó tránh khỏi sinh ra cảm giác thương tiếc.
“Theo thần thấy, hành động này của hoàng đế mang nhiều ý dò xét hơn.” Phạm Thụ An nói năng cũng chậm rãi, yếu ớt làm nghe người trăm mối cảm xúc ngổn ngang, “Kẻ địch mạnh ngay trước mắt, chắc rằng hắn ta không dám mạo hiểm lúc này đâu.”
Hồng vương nói: “Dù là vậy cũng không thể xem thường, anh thấy nên đối phó ra sao?”
“Theo như thư của thái hậu thì ý của hoàng đế hết sức kiên định, chỉ vài chục vạn lượng bạc, phía vương gia cũng không tiện dùng sức mạnh.
Nói đi nói lại…” Phạm Thụ An hít vào một hơi, chậm rãi nhấp một ngụm trà, nội giám Lý Trình ở bên cạnh đã sốt ruột đến độ đưa mắt ra hiệu với ông ta.
Nhưng Hồng vương đã quen rồi, vuốt râu dài mỉm cười không lên tiếng, nghe Phạm Thụ An im lặng phút chốc trong phòng sách rồi lại thong thả nói, “Lúc nào cũng nhận lời sẽ chỉ làm hoàng đế được đằng chân lân đằng đầu thôi.
Vương gia cứ đồng ý với triều đình trước, sau này nhặt cái đinh mềm làm hắn ta chạm phải, không thể để cho hắn ta mò ra tình hình bên trong của chúng ta được.”
“Nói phải lắm!” Hồng vương nói, “Vả lại thái hậu tự mình mở miệng, làm bà ta bẽ mặt thì chỉ đẩy bà ta về phe hoàng đế thôi.
Định Quốc ở núi Đa cũng được vài ngày rồi, người dưới tay nó chưa từng thấy việc lớn, chưa chắc có tài năng, thằng bé này lại bảo thủ.
Nghĩ đến mưu tính bảo nó đóng ở núi Đa khi trước, ta chỉ sợ nó biến khéo thành vụng.
Nay triều đình lắm chuyện, phía đông núi Đa là Ly Đô nên càng hiểm yếu, ta nghĩ vẫn nên để anh đến chỗ Định Quốc để đôn đốc.”
“Vâng, ngày mai thần sẽ lên đường.”
“Bên đó cứ làm theo bàn bạc ban đầu, chỉ cần quần nhau với bọn giặc bướng, không cần thắng, kéo dài càng lâu càng tốt.”
Cuộc hành trình lần này của Phạm Thụ An giống hệt như tính tình của ông ta, thong thả chậm rãi.
Người đưa thư mà Hồng vương phái đến núi Đa trước đó đã mang hồi âm về rồi mà ông ta mới đến bên trong ranh giới núi Đa.
Hồng Định Quốc biết ông ta chỉ đem theo hai người làm đến thì sợ ông ta gặp phải bọn giặc đánh cướp, bèn bảo thuộc hạ liên tục nghe ngóng ở chân núi, nhưng trước sau vẫn không thấy bóng dáng đâu.
Vùng núi Đa gần nhiều hồ, mùa này cơn gió ẩm ướt ôn hòa từ mặt hồ phía đông nam thổi tới khiến cho dãy núi Đa luôn có khói mây bốc lên, đỉnh núi màu xanh đen như ẩn như hiện trong mây mù vấn vít.
Hồng Định Quốc đã diệt cướp ở đây một năm rồi, biết lúc sương mù có nhiều tốp cướp xuống núi quấy nhiễu, từ khi đại quân tiến vào chiếm giữ dãy núi tới nay, chúng cũng thừa dịp sương mù dãy đặc che lấp mặt trời để đánh giáp lá cà với quan quân.
Vì vậy sau khi cân nhắc, cuối cùng hắn ta không dằn được nữa, tự mình dẫn người đến miệng núi xem chừng.
Từ xưa núi Đa chỉ có một con đường cái, lúc này cũng đã chìm trong mây khói màu sữa.
Năm trăm kỵ binh theo sau Hồng Định Quốc, kề sát nhau mới có thể nhìn rõ mặt mày, hơi xa một chút thì chỉ nghe tiếng “leng keng” của chuông ngựa và mũ giáp, tiếng vó ngựa thì lại như sấm đánh trong mây, từ trong con đường cổ dũng mãnh tiến ra.
Hồng Định Quốc giắt kiếm bên hông, tay nắm dây cương, vâng theo ý của Hồng vương mà đi ở giữa đội ngũ, mơ hồ cảm thấy chung quanh cất giấu nguy hiểm nên không dám chậm trễ thờ ơ.
Chợt nghe kẻ dẫn đầu đằng trước hét lớn một tiếng: “Ai đấy?” Theo đó là kèn lệnh vang dồn dập, tiếng dây cung vang ào ào, bên này đã có một trận mưa tên bắn qua.
Hồng Định Quốc nhíu mày hỏi: “Có chuyện gì đấy?”
“Bẩm thế tử gia.” Người quay lại báo tin phóng ngựa chạy một lúc ở trong đội ngũ mới tìm được Hồng Định Quốc, “Phía trước phát hiện một nhóm người, hỏi mà không đáp, quay đầu đi liền, Ngải tham tướng sai người bắn cung, lúc này không rõ tử thương của đối phương thế nào.”
Hồng Định Quốc lạnh lùng nói: “Đồ khốn! Nếu trận tên này mà bắn vào thầy Phạm thì một người trong số các ngươi cũng đừng hòng sống.
Đã nhìn rõ ràng chưa?”
“Nhìn rõ rồi ạ, ít nhất cũng có một trăm tám mươi người nên không phải là Phạm tướng quân.”
Hồng Định Quốc mới vừa nghĩ tới ba chữ “bọn cướp đường” thì chợt nghe trong sơn cốc có tiếng rít gió của mũi tên bay, chung quanh đột nhiên vang tiếng ngựa hí người kêu, theo tiếng vọng trong núi khiến người ta chỉ cảm thấy khắp núi đồi sau màn sương mù dày đặc toàn là bóng đao lập lòe.
Tinh binh của Hồng vương đã quen với cảnh tượng này, biết bọn giặc thích mai phục ở chỗ cao bắn cung xuống dưới nên nhao nhao giơ tấm thuẫn lên che người, trên đỉnh đầu như có một trận mưa xối xả trút xuống, một lượt tên nỏ bỗng bắn xuống.
Chúng quân sĩ đợi trận tên nỏ bắn hết thì lập tức đội thuẫn giục ngựa tản ra đường núi bên cạnh, đưa cung tên từ trong khe hở ra không ngừng bắn trả lên trên núi.
Mặc dù Hồng Định Quốc dẫn binh ở bên ngoài nhưng ít khi lâm cảnh hiểm, người đi theo chung quanh vừa tản ra thì bên cạnh không còn ai bảo vệ, một mũi tên loạn bay lướt qua xương sườn của hắn ta, còn chưa để hắn ta đổ mồ hôi lạnh xong, trong sương mù lại lao ra một mũi tên với lông đen, lao thẳng tới mặt hắn ta.
Hồng Định Quốc “ối” một tiếng trong cổ họng, cúi đầu tránh né đã không còn kịp nữa thì khóe mắt lại trông thấy một bàn tay dày rộng vươn ra từ bên cạnh, nắm chặt mũi tên trong tay.
“Thế tử gia có khỏe không?” Khuôn mặt của ông lão lộ vẻ tái nhợt đến dị thường ở trong không khí màu sữa, “Tiểu nhân là Phạm Lý Phúc, người làm trong nhà Phạm tướng quân.”
“Thầy Phạm đến rồi ư?”
“Đến rồi, đang ở trên núi ạ.” Thế tên trên núi ngừng dần, có người cười to vài tiếng, nói: “Hôm nay cho tiểu vương gia mặt mũi, ngày sau gặp, chúng ta lại đọ sức.”
Tiếng vui cười chung quanh không dứt, tiếng vó ngựa dần biến mất vào trong núi.
Trên đường hiện ra hai con ngựa gầy ốm lẻ loi, nghe thấy Phạm Thụ An khoan thai nói: “Thế tử gia ở phía trước à?”
“Chú Phạm.” Hồng Định Quốc vui vẻ nói rổi nhảy xuống từ trên ngựa.
Phạm Thụ An cũng xuống ngựa, nắm tay Hồng Định Quốc quan sát cẩn thận, trong đôi mắt hẹp dài chất đầy sự yêu thương vui mừng: “Một năm không gặp nhưng thế tử gia chẳng thay đổi gì.”
“Luôn vùi ở nơi thế này, tính tình xấu đi nhiều lắm.” Nói đoạn vọng ra phía sau Phạm Thụ An, “Vừa nãy nhờ người trong phủ của chú Phạm giúp đỡ, vị ấy…”
Phạm Thụ An vẫy tay nói: “Lý Khang, qua đây dập đầu với thế tử gia đi.”
“Tiểu nhân Phạm Lý Khang, mong thế tử gia cát tường như ý.” Người đàn ông vạm vỡ này còn cao hơn kẻ cao lênh khênh như Hồng Định Quốc một cái đầu, mặt chữ điền vuông vức, môi dày, xem chừng chất phác ít nói.
Phạm Lý Phúc cũng qua đây chào một lần nữa.
Lúc này Hồng Định Quốc mới dẫn quân về doanh trại trong núi, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, không nhịn được mà hỏi: “Chú Phạm mới vừa ở trên núi làm gì mà khiến cho những tên cướp này lập tức lui quân đi vậy?”
“Cũng không có gì.” Phạm Thụ An không khỏi mỉm cười, “Chẳng qua là lên tiếng chào, nói thế tử gia ở đây.”
“Hả?”
“Chúng đã biết ý định của thế tử gia khi ở chốn này.
Nếu mọi người đều ngầm hiểu, gặp dịp thì diễn, lỡ hôm nay ngộ thương thế tử gia, kết oán khó hóa giải với Hồng vương thì e một ngón tay của lão vương gia đã có thể nghiền nát hai mươi trại núi Đa của chúng rồi, thà rằng thấy đỡ thì thôi.”
Hồng Định Quốc cười bảo: “Chẳng trách, một năm qua nhìn chung đều sống yên ổn với nhau.”
Một vệt sáng vàng đột nhiên bắn vào trước mặt đội ngũ, thì ra sương mù lảng bảng tan, mặt trời nhô lên, dốc thoải xanh xanh hiện ra một dãy doanh trại liên tiếp trắng như tuyết dưới ánh mặt trời.
Phạm Thụ An híp mắt gật đầu, chậm rãi nói: “Dựa lưng vào thế núi, nguồn nước thông suốt, ra vào rộng mở, không tệ.
Mấy năm nữa, thế tử gia cũng sẽ là chủ soái lĩnh binh tài giỏi giống lão vương gia.”
Hồng Định Quốc đáp: “Chú Phạm đang giễu cợt ta đấy à? Phụ vương hơn hai mươi tuổi đã đem binh đến biên cương xa xôi, huyết chiến cùng Hung Nô, kẻ làm con trai này đuổi kịp thế nào được?”
“Không đâu, với tư chất của thế tử gia, quả thật có thể gọi là nhân kiệt đời nay.” Phạm Thụ An nói đến đây, giọng điệu lại trở nên u sầu lạ thường, Hồng Định Quốc thậm chí cảm thấy ông ta khẽ thở dài, khiến người ta cảm thấy chẳng lành.
Phạm Thụ An giám sát quân đội trong doanh trại núi Đa không quá nửa tháng thì ý chỉ trưng thu lương thực của triều đình đã ban xuống.
Người tuyên chỉ với Hồng châu chính là nội thần của giám Ti lễ.
Hồng Định Quốc phái năm trăm người đón hắn ta vào doanh, hỏi ra mới biết không chỉ đất phiên mà hoàng đế còn phái người đến các phủ các châu giám sát lương thảo, điều động thuế khóa.
Quan trưng thu lương ở Hồng châu phía tây họ Cao, tên Hậu, tự Dĩ Nhân, nguyên là lang trung ty Thanh Hồng của bộ Hộ.
Hồng Định Quốc nghe vậy thì cười nói với Phạm Thụ An: “Thì ra bộ Hộ còn có ty này? Những năm gần đây thuế ruộng hai châu Thanh, Hồng vẫn do Hồng vương tự quản, ta còn tưởng ty này đã bị bỏ từ lâu rồi cơ.”
Phạm Thụ An nói: “Thiên hạ chung quy vẫn là của đương kim hoàng đế, thế tử gia chớ nói lời này.
Tôi có nghe nói về Cao Hậu này, tuy hắn ta không cùng bé đảng với Lưu Viễn nhưng lại cực kỳ nhiệt tình đối với chuyện loại bỏ phiên vương.
Nói ra thì người này không lớn tuổi lắm, song lại từng đụng chạm với lão vương gia.”
“Đụng chạm?” Hồng Định Quốc ngạc nhiên hỏi, “Nhưng ta còn chưa từng nghe nói đến người này bao giờ kia mà?”
Phạm Thụ An mỉm cười tránh đề tài của Hồng Định Quốc, chỉ nói: “Hoàng đế phái Cao Hậu vào Hồng châu là muốn lão vương gia e dè bị dùng việc công để báo thù riêng, không tiện xuống tay với hắn ta.
Chắc bên cạnh hoàng đế có cao nhân đây.”
Hồng Định Quốc cười khẩy, nói: “Cao nhân? Lẽ nào chú Phạm cũng giống hoàng đế, cho rằng thiên hạ này còn có người nào mà nhà họ Hồng chúng ta không dám xuống tay sao?”
Phạm Thụ An cười bảo: “Ha ha, chỉ sợ lão vương gia và thế tử gia suy nghĩ giống nhau.”
Năm Khánh Hi thứ mười, Cao Hậu bốn mươi mốt tuổi.
Lúc hắn ta dập đầu từ giã hoàng đế ở cung Càn Thanh, đại thái giám Cát Tường đã nhìn ra ấn đường hắn ta biến thành màu đen, mây đen bao phủ trên đầu, tuy Cát Tường không ngờ rằng vận mệnh của Cao Dĩ Nhân lại bị một câu nói hời hợt như vậy của Hồng Định Quốc quyết định nhưng y luôn cảm thấy chuyến này của con cháu nhà họ Cao chưa rõ sống chết, tiền đồ đáng lo.
Cát Tường không phải người hay lắm miệng, nhất là lời như vậy thì dù là với Như Ý và Tịch Tà cũng không thể tùy tiện nói bừa.
Lúc bấy đã qua Trung thu từ lâu, cũng sắp vào đông rồi, trong cung lại đang rối tung lên cắt giảm chi tiêu các cung do giám Ti lễ dẫn đầu, dù là nô tỳ bên cạnh các chủ nhân cũng phải xén hơn ba phần tiền tiêu hàng tháng.
Kể từ đó, giám Ti lễ khó tránh khỏi trở thành mục tiêu công kích, ngay cả người thoải mái phóng khoáng như Như Ý mà cũng bắt đầu thận trọng từ lời nói đến việc làm, huống chi là Cát Tường trước nay lão luyện thận trọng.
Năm ngoái cục Châm Công phải bận rộn làm quần áo bông mùa đông nhân việc này mà ăn bơ làm biếng, ngoại trừ Nghị phi chờ sinh, còn phải chuẩn bị ít quần áo cho trẻ sơ sinh ra thì trên dưới cả cung không ai làm đồ mới nữa.
Toàn bộ người trong nha môn chỉ đành không ngừng thu xếp chọn lực gấm vóc trong kho cung ứng của nội phủ, chỉ còn thái giám quản lý là Trương Cố ngồi chơi trong phòng cung.
Ánh mặt trời ấm áp của ngày trời trong xuyên qua cửa sổ, chiếu lên trên người, tuổi tác Trương Cố cũng đã cao, dần dà nhắm mắt ngủ gật, đột nhiên nghe tiếng mành vang lên “xào xạc”, mở mắt ra thì thấy một cái bóng áo xanh thò đầu vào trong.
“Thằng khỉ gió nào đấy, mau lăn vào đây.”
Tiểu Thuận Tử cười nói ở ngoài cửa: “Ông Trương, ngài nhàn rỗi ghê nhỉ?”
Trương Cố chậm rãi ngửa người, nâng chén trà lên súc miệng, Tiểu Thuận Tử vội lấy ống nhổ hầu hạ ở phía dưới.
“Thằng nhóc nhà cậu tới làm gì? Thầy cậu đỡ hơn chút nào chưa?”
“Vẫn thế ạ.” Tiểu Thuận Tử thở dài, “Hơi ho, còn đâu thì vẫn khỏe.
Thầy tôi bảo tôi tới hỏi thăm ông Trương, hỏi xem trong nha môn của ông Trương có việc gì cần làm không.”
“Còn có việc gì cần làm nữa? Nhàn lắm! Về bảo Tịch Tà nên dưỡng bệnh thì dưỡng bệnh, nên điều trị thì điều trị, giờ còn trẻ mà sau Trung thu đã không thấy cậu ta có tinh thần gì cả, sau này làm sao hầu việc được?”
“Vâng.”
“À, đúng rồi!” Trương Cố lại nói, “Cậu đi ra phía sau trong phòng, cầm cái bọc da xanh lén đưa cho cô nương Minh Châu, nói là đồ dự bị cho công chúa nhỏ của Nghị phi, xin cô bé nên thêu gì thì thêu.”
“Ôi!” Tiểu Thuận Tử chạy bước nhỏ, đi rất nhanh.
Trương Cố cười, chợt nghe con chim trong lồng bên ngoài hành lang kêu “chiêm chiếp” ầm lên.
“Vị nào thế nhỉ?” Trương Cố tụt xuống giường, lê đôi hài đi ra ngoài cửa.
“Lão Trương, ngài có khỏe không?” Dưới hiên, một người thanh niên chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, vận quần áo trong cung màu hoa hạnh, khuôn mặt tròn hồng hồng trắng trắng, môi đỏ như son.
“Ô, anh ba.” Trương Cố biết tay Chiêu Phúc – học trò thứ ba của thái giám Thất Bảo là một nhân vật khó dây dưa, thầm thở dài trong lòng, cười rồi lại chào hỏi người phía sau gã, “Anh tư cũng tới à?”
Tiến Bảo đang nghịch chim trong lồng, cười nói: “Lão Trương, trước kia không biết ngài còn thích nuôi mấy con vật nhỏ đấy.”
“Đợt hè con chim này bay vào trong phòng tôi, bọn trẻ vồ được, thế là nuôi thôi.”
Tiến Bảo cười khẽ: “Ai cũng bảo hễ vào cửa cung là sâu như biển, không ngờ cũng giống chim tước.” Ngữ khí của hắn ta tao nhã thong dong, nhưng người khác nghe thấy thì luôn có cơn ớn lạnh căm căm chẳng lành bò lên sống lưng.
Trương Cố nói: “Hai anh hầu trước mặt hoàng hậu, sao lại rảnh rỗi mà đến chỗ này?”
Chiêu Phúc nói: “Lão Trương đúng là quý nhân hay quên.
Hai anh em tôi nghĩ áo bông mới chắc đã làm xong rồi, mà để mấy thằng thuộc hạ tới lấy thì không kính trọng ngài, vừa lúc buổi chiều không có việc nên tiện thể qua đây hỏi thăm ngài.”
Trương Cố ngẩn người ra, hỏi: “Áo bông mới? Hai anh cứ nói đùa, vạn tuế gia đã hạ chỉ, còn có ai dám làm áo mới để mặc chứ?”
Chiêu Phúc cười nói: “Lão Trương, hai anh em tôi đã nói với cục Châm Công từ đầu mùa xuân rồi, ngài còn nhớ không?”
“Ôi, xin lỗi.
Không phải là tôi quên, chỉ là năm nay từ xuân tới thu cục Châm Công không có lúc nào được nghỉ, tới lúc có thể rảnh rỗi làm xiêm áo cho người trong cung thì khác vạn tuế gia lại hạ chỉ xuống.
Nếu hai anh có thể chín bỏ làm mười thì xuân tới tôi sẽ bảo bọn nhỏ làm xong sớm rồi đưa đến cho các anh.”
Chiêu Phúc nhẹ nhàng cười gằn một tiếng: “Bọn tôi tạm mặc áo cũ cũng không hề gì, chỉ sợ hoàng hậu nương nương thấy chúng ta áo rách quần manh, lại răn dạy bọn tôi làm mất thể thống.”
Trương Cố cũng là kẻ lõi đời, lập tức cười bảo: “Trong cung không có ai mặc quần áo mới, anh ba, anh tư lại được vinh dự vẻ vang đi lại ở ngự tiền, các chủ nhân hỏi tới thì chung quy sẽ không tốt.
Hay là thế này, đằng nào giờ cục Châm Công cũng rỗi rãi, nhân công sẽ hiểu là áo bông của hai anh lấy từ tiền túi của tôi, người khác có hỏi tới thì cũng không tính là chi tiêu trong hoàng cung.”
Chiêu Phúc nói: “Hai anh em tôi không nhận nổi lời này của lão Trương đâu.
Bao năm nay bọn tôi muốn biếu ngài mà còn không có cơ hội đây này, làm sao có thể để ngài tiêu pha? Hơn nữa bọn tôi mang con bài ngà không giống đám nhóc áo xanh, thế thì vốn là chuyện danh chính ngôn thuận lại biến thành may áo quan riêng, bọn tôi không gánh nổi đâu.”
Trương Cố tỏ vẻ không biết làm sao, trầm ngâm nói: “Cũng phải, anh ba xem nên làm thế nào?”
Chiêu Phúc bỗng nghẹn lời, thình lình nghe Tiến Bảo lạnh lùng quát một tiếng: “Đứng lại! Trong mắt không có bề trên à?”
Chỉ thấy ở hành lang đối diện Tiểu Thuận Tử ôm một cái bọc, đang cúi đầu đi vội ra ngoài.
Cậu nghe Tiến Bảo gọi mình, mới lắp bắp, lần lữa đi tới, cho dù biết Tiến Bảo vẫn thanh lịch tao nhã, vẻ mặt ôn hoà cũng không dám ngẩng đầu nhìn lấy một cái mà thỉnh an: “Tam gia, tứ gia.”
Chiêu Phúc cười lạnh bảo: “Tôi còn hỏi vì sao cậu thấy người là tránh, thì ra là mặc quần áo mới nên ngại gặp người khác.
Suy cho cùng thì cũng là trò của người thu mua ở cục Châm Công, gần quan được ban lộc, lúc ai nấy đều thắt lưng buộc bụng, cậu còn có áo hai lớp mới mà mặc ra ngoài huênh hoang.”
Trương Cố lấy làm kinh hãi, lúc này mới nhìn kỹ quả nhiên áo hai lớp của Tiểu Thuận Tử mới tinh, vẫn còn cả nếp.
Lại nghe Chiêu Phúc lời mặn lời nhạt mà chỉ gà mắng chó thì không khỏi thẹn quá hóa giận, bảo: “Tiểu Thuận Tử, tam gia hỏi cậu đấy!”
“Tôi, tôi…” Tiểu Thuận Tử sợ đến mức mặt trắng bệch, lui về phía sau mấy bước mà không nói ra được nguyên cớ.
Chiêu Phúc lại bảo: “Nghe nói người thầy cậu không thoải mái, cả ngày dùng nấm tuyết, sữa để bồi bổ, không phải là sắp sánh bằng nương nương trong cung rồi sao? Sau này tam gia, tứ gia của cậu cứ làm người hầu cho thầy cậu là được, thể nào cũng có áo bông qua mùa đông.”
Tiến Bảo mỉm cười không tiếp lời, vẫn nhàn nhã ở bên cho chim ăn gạo, khóe mắt thoáng thấy có người tiến vào cửa viện thì sầm mặt lại, thầm kéo tay áo của Chiêu Phúc.
“Lão Trương đang tức ai đấy?” Người đi vào là Như Ý, gã đảo mắt thấy Tiểu Thuận Tử thì mắng, “Cậu trông mình đi, đã lớn thế này mà còn hay chọc giận, thằng sáu không quản được cậu, lão Trương của cục Châm Công cũng không quản được cậu, còn muốn tam gia, tứ gia cậu dạy bảo, có mất mặt không?”
Chiêu Phúc, Tiến Bảo biết anh ta nói mình, bước lên trước chào hỏi: “Chào nhị sư ca.
Chẳng qua là bọn em đang xem áo hai lớp mới của Tiểu Thuận Tử thôi.
Nếu nhị sư ca tới thì nhất định là có ý chỉ của vạn tuế gia, bọn em không cản trở việc chính của nhị sư ca nữa.” Nói rồi hai người chắp tay cáo từ.
Như Ý bảo: “Đừng, khó lắm mấy anh em ta mới được nói chuyện phiếm mấy câu mà.”
Tiến Bảo cười nói: “Không phải là nhị sư ca không biết, bây giờ sư đệ được hoàng hậu sai đến chỗ Nghị phi nên bận lắm.
Ngày khác mời nhị sư ca uống rượu say vậy.”
“Cũng được.” Như Ý nhìn họ ra khỏi viện rồi mới hỏi, “Có chuyện gì thế?”
Trương Cố nói: “Không có gì, già rồi, trí nhớ không tốt, quên mất áo bông cho hai anh.
Vừa vặn Tiểu Thuận Tử đi ngang qua, bọn họ bèn vây quanh xem áo hai lớp mới của Tiểu Thuận Tử.”
“Cái này không phải đồ mới đâu.” Tiểu Thuận Tử hết sức ấm ức, “Năm nay tôi cao lên không ít, áo hai lớp, áo bông của năm ngoái, thậm chí cả xiêm áo cũ của thầy cũng không mặc vừa.
Chị Minh Châu mới tìm áo hai lớp của ngũ gia để may lại cho tôi mặc đấy.”
Trương Cố cười bảo: “Thằng nhóc con, vừa rồi sự thông minh cơ trí đi đâu hết rồi, sao không nói sớm.”
“Nhị gia biết mà, tôi thấy tam gia, tứ gia từ xa đã không dám thở mạnh chứ đừng nhắc đến nói chuyện.”
Như Ý nghe cậu nói đây là vật Khu Ác để lại thì không khỏi thấy vật nhớ người, cười gượng bảo: “Thằng nhóc nhà cậu đã lớn ngang ngửa tôi rồi, sau này cũng có tiền đồ.
Cậu chờ đấy, tôi hỏi lão Trương mấy câu rồi sẽ đi thăm thầy cậu.”
Tiểu Thuận Tử vui vẻ nói: “Vâng.”
“Cậu vui mừng cái gì, tôi đi qua là để bảo thầy cậu dạy bảo cậu, để cậu bớt ra ngoài gây chuyện thị phi.”
Lúc họ đến viện Cư Dưỡng, Tịch Tà đang tựa trên giường đọc sách.
Như Ý nói: “Em đừng dậy.
Đã khỏe hơn chút nào chưa?”
Tịch Tà khép sách lại đáp: “Không có chỗ nào không khỏe hết, chỉ muốn lén làm biếng vài ngày thôi ạ.”
Tiểu Thuận Tử nói: “Thầy bị lạnh thì sẽ đau ngực, nhờ có tôi xoa bóp cho thầy đấy.”
Tịch Tà cười bảo: “Ta chẳng còn mấy cái xương sườn chưa gãy đâu.
Mau đi rót trà cho nhị gia!”
Như Ý nói: “Anh mới từ cục Châm Công qua đây, hoàng thượng bảo anh đi hỏi xem bên kia chuẩn bị thế nào rồi.”
“Chắc là cũng hòm hòm rồi.
Nghị phi sinh trong tháng Mười một, đến bây giờ ai còn dám chậm trễ?”
“Em đoán xem, anh đụng mặt thằng ba, thằng tư, nhờ ấy mà lại nhắc nhở anh hỏi em một việc đây.
Hoàng hậu sai Tiến Bảo đến cung của Nghị phi rồi, nói