“Đương nhiên em có bằng chứng mới dám nói như vậy, dù các thầy có tin hay không, Hà Lạc vẫn là một tên cặn bã làm bộ làm tịch mà thôi.” Lưu Hồng An lạnh lùng cười, nhìn đám thầy trò một vòng, chỉ cảm thấy bọn họ ngu không ai bằng, chỉ biết nịnh nọt Hà Lạc, kết quả hắn là loại người gì cũng không biết, vẫn phải nhờ cậu ta nhắc nhở bọn họ mới được, cậu ta đúng là tốt bụng.
Hiển nhiên Lưu Hồng An đã chọn quên đi cái gọi là bằng chứng chứng minh bộ mặt thật của Hà Lạc đều là giả, thậm chí cậu ta tin rằng Hà Lạc vốn là một tên tiểu nhân như vậy, cho nên cậu ta hoàn toàn không hoảng hốt, không có chút lo lắng nếu mánh khóe của mình bị vạch trần.
Cậu ta không thèm để ý hai người bạn cùng phòng ngu ngốc mắng chửi mình, Lưu Hồng An hếch mặt tỏ ra cao cao tại thượng, lấy một xấp giấy mỏng ra khỏi cặp đưa cho chủ nhiệm khoa.
“Đây là chứng cứ chứng minh cậu ấy gian lận, em tìm thấy trong tủ cậu ấy, đống chứng cứ này là của cậu ta, em chỉ lấy một nửa, nửa còn lại vẫn còn trong tủ, nếu các thầy không tin thì có thể tự đến tìm.” Cậu ta tự tin cho rằng mình đã sắp đặt hoàn hảo không tì vết, đưa một nửa đáp án thi cho giáo viên, nửa còn lại đặt trong tủ Hà Lạc, chờ bọn họ tìm được nửa kia rồi, “tội” của Hà Lạc đã chắc như đinh đóng cột, dù chạy thế nào cũng không thoát khỏi cái mác gian lận.
Ha ha ha, để xem có ai còn dám trái lương tâm nói Hà Lạc vừa đẹp trai vừa tài giỏi.
Hà Lạc? Sau này cứ chờ chìm vào vũng bùn đi.
Lưu Hồng An nghĩ rất hay, chủ nhiệm khoa bên kia lại cau chặt mày, nghiêm khắc hỏi cậu ta: “Em lấy đống đáp án này ở đâu ra?” Tuy là trường đại học, nhưng tổ giáo viên vẫn sẽ bảo mật nghiêm ngặt bài thi, không dễ dàng tung ra ngoài, đáp án đề thi trước đó thì thôi, nhưng đây rõ ràng là đáp án của kỳ thi vừa rồi, lúc này hẳn phải nên nằm gọn trong tay giáo viên mới đúng, sao lại xuất hiện ở chỗ học sinh? Chẳng lẽ có giáo viên nào đó lơ là nhiệm vụ? Đây là vấn đề lớn, chuyện học của học sinh há phải trò đùa? Nếu biết là ai làm, chắc chắn ông sẽ thẳng tay trừng trị! Trừ lương! Trừ thưởng! Trừ sạch bách!!!
Lưu Hồng An trừng mắt như không hiểu nổi vì sao ông ngu như vậy: “Sao em biết? Đây là do Hà Lạc làm, thầy nên hỏi cậu ta mới đúng!”
“Mày tưởng ai cũng là đồ ngốc à? Mày nói tìm thấy thứ này trong tủ của anh Lạc ư? Thế tự nhiên mày đi lục tủ anh Lạc làm gì? Nếu mày có thể lục tủ anh Lạc, vì sao không thể bỏ thứ này vào? Khinh bọn này mất não hết rồi đúng không?”
Giáo viên cố vấn ho khan vài tiếng, ý bảo cậu ta chú ý lời nói, đồng thời bình tĩnh nói với Lưu Hồng An: “Cậu này nói không sai, bạn Lưu, chứng cứ em đưa ra không đủ để chứng minh người xuất sắc như Hà Lạc có hành vi gian lận, tổ giáo viên không thể nghe theo lời tố cáo của em được.
Ngược lại vì em không cung cấp đủ chứng cứ nên bị nghi ngờ có hành vi bôi nhọ người khác.
Em có gì muốn giải thích không?”
Mọi chuyện không phát triển như cậu ta đã đoán, những người ngu muội này còn đang nghĩ cách bao che cho Hà Lạc, thậm chí cuối cùng còn thành ra cậu ta muốn bôi xấu hắn?! Cậu ta bôi – nhọ Hà Lạc?!
“Ha ha ha ha ha, các người bị ngu à? Các người dựa vào đâu mà nói là tôi bỏ vào? Vì sao không thể là Hà Lạc giấu? Chứng cứ ngay trước mắt, vì sao các người còn không tin… Vì sao?! Dựa vào đâu?! Hả?!”
“Tôi bôi nhọ Hà Lạc? Tôi mà lại bôi nhọ hắn?! Tôi lấy gì đi bôi nhọ hắn?!!”
“Em bình tĩnh lại đi, chúng tôi không nói nhất định là em bôi nhọ Hà Lạc, chỉ nói là nằm trong diện tình nghi, hơn nữa chứng cứ cũng không thể chứng minh được tình huống, căn cứ vào biểu hiện ngày thường và thực lực của Hà Lạc, chuyện gian lận cũng không hề hợp lý, hiện tại tổ giáo viên chỉ hi vọng em giải thích mà thôi,