Bân đã qua ải của Anh dương vương, hắn vẫn thấy Anh Dương vương là 1 lão cáo già, tuy quyền lực Hoàng đế có suy yếu nhưng các thế lực khác trong nước cũng không dám làm gì, lão vẫn có thế lực của riêng mình, đủ mạnh để có thể khiến những kẻ khác kiêng dè.
Nếu ông ta biết rằng con trai và chau ông ta sau này bị suy sụp thì đúng là khổ cực đấy.
Để có thêm đồng minh, Bân bắt buộc phải buff máu cho Anh dương vương, chỉ có thế mới có thời gian và cơ hội đánh bại người Hán dù đó có là nhà Tùy hay nhà Đường.
Nhân viên dưới quyền hắn đã được giáo dục rất bài bản, bây giờ để bọn họ làm quan huyện thì thoải mái, nhưng đến cấp phủ có thể có 1 số người phù hợp nhưng cao hơn là các cán bộ ban ngành thì chưa vì nó còn dính dáng đến rất nhiều chuyện, rất nhiều kiến thức mà dạy trong trường lớp ko có được.
Hắn cần có thời gian và người, tóm lại hắn cần tìm nhân tài trong dân gian, những người có đủ khả năng làm loại công việc này và đủ độ trung thành.
Nhưng đám người từng làm trong chính quyền nhà Tùy thì có kẻ tin được có người không, đám này chỉ làm cấp quận tương đương với thủ lĩnh vài vùng thì được nhưng toàn quốc thì khó.
Có thể may mắn trong số đó có người đủ tài để làm, tuy nhiên số lượng chắc chắn không nhiều, mà may mắn đất Giao chỉ bé nên ko cần người yêu cầu quá cao như bên Nhà Tùy.
Bân buồn rầu suy nghĩ khi đi ra khỏi hoàng cung, bài toán nhân sự luôn là bài toán nan giải ở bất kì thời đại nào, giá như hắn ở cái thời kì mà dân trí cao hơn như thời Đinh hay Tiền Lê, thì ok, lúc này người tài kiếm ko khó do hắn biết trước.
Chứ thời Bắc thuộc văn thư bị tiêu hủy, Lịch sử đứt gãy nên ko làm ăn gì được, mà khoan đã ngoài dòng họ Ma nổi tiếng ra thì còn 2 người mà hắn quên mất, người có công với Lí Nam đế đó là Phạm Tu, Tinh Thiều.
Người nhà Phạm Tu thì hắn có rồi nhưng còn Tinh thiều thì sao hắn chưa thấy bóng dáng con cháu dong fhoj Tinh Thiều, với 60 năm phát triển, lại còn Buff danh hiệu quý tộc thì dòng họ của Tinh thiều chắc chắn có nhiều người tài.
Vậy bắt buộc hắn phỉa cho người đi tìm đám này để có thể thêm nhân tài vì tri thức những người này nắm chắc chắn nhiều hơn nhiều so với những dân chúng bình dân, như vậy nhân tài sẽ nhiều hơn rất nhiều, vậy cần phải báo về cho người đi tìm gấp.
Ngoài ra, hắn nhớ là Lí Phật tử có 1 vùng đất phát tích và Dã Năng hay còn gọi là nước Dã Lăng thuộc Lào ngày nay, do cha của Lí Phật Tử là Lí Thiên Bảo lập ra.
Khả năng cao hiện nay nó vẫn còn người và dân sinh sống, Bân muốn cho người của mình đi tìm và liên hệ với người ở đây, đám người này chắc chắn sẽ có nhiều nhân tài để hắn sử dụng vì toàn bộ vốn liếng của Lí Phật tử đều ở đây mà ra cả.
Nghĩ vậy Bân mong muốn trở về sớm đẻ giao việc cho người ở dưới thực hiện kế hoạch vì hiện giờ cũng đã muộn rồi, có thể 1-2 năm tới là phải phát động cuộc chiến để làm bàn đạp giải phóng đất nước.
Giờ hắn đang cùng người của mình đi về địa điểm mua bán của hắn, không đâu bằng ở căn cứ mình cả.
Đi được vài bước nhìn xung quanh cái thành phố Bình Nhưỡng này, nói thật nếu như chẳng may Hàn quốc mà có thắng thì có khi cũng phải dời đô về đây vì chẳng có nơi nào đặt kinh đô đẹp như ở Bình Nhưỡng.
Nếu là từ những năm 50, còn bây giờ mà có thắng thật thì bố bảo Hàn Quốc cũng ko dám đặt kinh đô ở đây vì chắc chắn 1 điều là tổng thống và chính phủ sẽ bay màu ngay.
Nhưng đó có thể là chuyện của thế giới cũ hoặc tương lai, còn hiện tại thì bán đảo Triều tiên này hiện tại bị phân thành 3-4 quốc gia ròi.
Về tới cửa hàng của mình, vào phòng gian bên trong, người đi theo bảo vệ hắn báo cáo:
-Công tử, vừa nãy có 3-4 kẻ bám theo chúng ta.
Bân cũng hơi ngớ người vì hắn mới đến đây mà đã có người theo dõi hắn rồi, khả năng cao là đám người của các phương thế lực trong cái đất nước này trừ Hoàng tộc.
Tuy nhiên cũng có thể có người của Anh dương vương với mục đích bảo vệ hắn, tránh tầm mắt của các đại gia tộc hay các tộc trưởng tại đây.
Bân ngồi bần thần ngẫm nghĩ:” xem ra ta đã bị các phương thế lực ở đây theo dõi và giám sát rồi, bây giờ làm việc phải cẩn thận mới được, tiện thể cũng cho người giám sát các phương thế lực tại đây luôn, có gì thì giúp đỡ Anh dương vương luôn”
Bân bắt đầu tính toán những sự việc đang xảy ra hiện nay với những nguy cơ có thể sẽ xảy đến với mình vì hắn chả khác nào quả bom nguyên tử với các thế lực ở đây cả.
Có thể hệ thống tình báo các thế lực tại đây có thể biết về hàng hóa hắn cung cấp và có thể sẽ tiêu diệt, hay đánh vỗ mặt hắn để hắn rút đi ko ảnh hưởng đến bọn họ nữa, tóm lại rất nhiều vấn đề sẽ xảy ra với hắn.
Hiện tại người của hắn ở đây và cả hắn phải cẩn thận, hiện tại nhiều thế lực đã ngắm vào hắn rồi, nếu cần thiết hắn sẽ học cách mà lính Nga và UCraina trong cuộc xung đột năm 2022 thả bom bằng máy bay điều khiển từ xa thả bom vào nahf mấy tên đấy.
Đến giờ hắn nhớ lại cuộc chiến này mà vẫn buốn cười khi mà các khí tài mới được điều khiển và dùng để giết người trông cha khác nào trò chơi điện tử cả, thậm chí còn giống trò chơi trẻ con hơn là đang chiến tranh.Bân nói với vị chưởng quầy, chưởng quản kinh doanh và tình báo của mình tại Cao Câu Ly nói chung và Bình nhưỡng nói riêng:
-Đợt này ta mang cho ngươi thêm 1 số người, tiện thể người đi đào tạo người bản địa thành người của chúng ta, chọn mấy đứa trẻ con ý, nếu có anh em của chúng thì bao tất luôn.
Nếu người nhà chúng có bệnh tật hay thương tật gì, cố gắng cho người chạy chữa, bồi bổ sức khỏe, đứa nào cần mổ thì mổ, ta mang cho các ngươi 1 số bác sĩ, còn nếu phải dùng thuốc cấm của chúng ta thì cứ dùng ko tiếc.
Cố gắng xây dựng 1 đường dây tình báo hiệu quả cho ta.
Cố gắng làm cho tốt, 5-7 năm nữa ngươi se được về nhà với gia đình, nếu cần ta sẽ đưa người nhà ngươi qua đây, hoặc cần ngươi lấy thêm 1 cô vợ ở đây cũng được.
Chưởng quầy hay trưởng căn cứ noi:
-Vâng thưa công tử.
Bân ngồi thừa người ra, hôm nay hắn quá mệt rồi, vừa ngồi vừa cắm tai nghe bật chiếc epost nếu như với các thanh niên đây là món đồ cổ đầy hoài niệm.
Nhờ chiếc đai lưng mà nó còn như mới, Bân bèn mở bài hát đầy hoài niệm Dạ Khúc của Châu Kiệt Luân để thư giãn đầu óc, tay vừa nhịp theo điệu nhạc, mắt nhắm thỉnh thoảng làm 1 hơi thuốc lá, đầu óc thoải mai như giãn ra, thư thái.
Hắn nhắm mắt dưỡng thần nhớ lại ngày tháng thanh xuân vô lo vô nghĩ những năm ấy, thanh xuân 1 thời của ta,, bạn bè cùng nhau thả diều chạy theo ánh chiều tà trên con đê.
Cuộc hồi tưởng như kiểu Vạn Vạn không ngờ tới đang phê thì có người vỗ vai hắn nói:
-Công tử, chúng ta về nhà thôi!
Chuyển cảnh 1 cách nhanh chóng bân lúc này đang bần thần đi về phí acon tàu của mình ở cảng, hắn khá bất ngờ khi mấy ngày vì nó cứ như mơ vậy, hắn khá bỡ ngỡ vì ngoài gặp anh dương vương hắn còn làm 1 việc khá là khắm chuối vào đêm cuối cùng trước khi hắn về.
Mất 1 đêm hắn ngồi mường tượng thì có thẻ việc này liên quan đến Anh dương vương, mục đích lão ta có thể kéo hắn chung 1 chiến thuyền, và cạc mặt với các phương thế lực tại đây.
Đúng là 1 con cáo già.
Hôm hắn đang mơ màng về điệu nhạc thì có người đến cửa hàng của hàng của hắn gây rối, nhóm 5 người với kịch bản quen thuộcđưa người tới trả hàng vì mua hàng phát hiện hàng đểu làm ầm om lên để gay sự chú ý.
Lần này bọn chúng tính làm ầm om là sản phẩm của bọn hắn là nhái và kém chất lượng, chủ tiệm đã phân bua, chủ tiệm nói:
-Có đúng cái mảnh lụa này mấy người mua ở tiệm này ko?
Tên côn đồ nói:
-Đúng chính xác ta mua chỗ các ngươi để hôm nay mang về mừng thọ bà nội, 1 tấc vải lụa màu đỏ, lúc các ngươi cho ta xem hàng mẫu thì ta rất ưng mới mua, giờ cầm về thì xé nhẹ 1 cái cũng đã đứt, mọi người xem.
Xoạt miếng vải chia làm 2, hắn vẫn già mồm cãi:
-Đấy mọi người xem này, tiệm này làm ăn gian dối, bán toàn hàng đểu, chúng ta sau này jko mua tiệm này nữa để đỡ mất tiền vừa đỡ mất công.
-Ngươi trả tiền ta đi ko