Trên cửa dán chữa "hỷ" đỏ tưởi.
Ánh đèn trong phòng lay động, mơ hồ chiếu hai bóng người -- vành tai và tóc mai chạm vào nhau, thân mật vô cùng, làm ánh trăng ngoài phòng càng thêm thanh lãnh vài phần.
Lăng Phi lười biếng tựa vào cây, bình rượu trong tay còn lại không tới phân nửa, hơi thở nồng nặc mùi rượu. Hắn biết mình có chút say, đầu vô cùng đau, lại không dời mắt từ cánh cửa kia.
Kỳ thực không nhìn thấy cái gì.
Bất quá chỉ là tưởng tượng người mình yêu cùng người khác uống rượu giao bôi, cũng đủ để làm cho ngực hắn trở nên khó chịu. Thành thật mà nói, hắn cũng không nghĩ mình sẽ si luyến thành cuồng, nhưng dù sao thích một người nhiều năm như vậy, không có cách nói bỏ thì bỏ.
May mắn, còn có một người giống hắn.
Tên kia lúc này đang múa kiếm.
Dưới ánh trăng nhàn nhạt, mái tóc dài màu đỏ theo gió bay lượn, toàn thân Luyện Thiên Sương tản ra sát khí lanh thấu xương, vung kiếm, mỗi chiêu thức đều âm ngoan ác liệt, không lưu tình chút nào.
Lá phiên phiên khởi vũ(nhẹ nhàng bay) rụng đầy đất theo chiêu thức của hắn, sau đó sẽ bị kiếm khí đánh thành bụi phấn, trong nháy mắt tiêu tan vô tung.
Thấy hắn cực kì phẫn nộ, như mấy cây đại thụ này đều là kẻ thù giết cha của hắn, hận không thể đem chúng toái thi vạn đoạn(chém thành muôn mảnh).
Lăng Phi thấy buồn cười, nhịn không được quơ quơ vò rượu trong tay, kéo dài thanh âm gọi: "Luyện tiểu xà -- "
Luyện Thiên Sương hơi ngẩn ra, lập tức quay người lại, huy kiếm chỉa vào ngực Lăng Phi, cả giận nói: "Nói qua bao nhiêu lần, không cho phép kêu ta như vậy!"
"Ai nha," Lăng Phi vẫn cười, không biết sao, vừa thấy Luyện Thiên Sương tức giận, tâm tình của hắn liền không khỏi chuyển biến tốt, "Hiện nay đừng so đo những chuyện nhỏ nhặt này nữa."
"Hôm nay là ngày nào? Ngày Đỗ Như Âm thành thân?" Luyện Thiên Sương câu môi cười nhạt, trường kiếm trong tay lại đẩy về trước tiến vào một tấc, "Nếu trước đây ngươi không cứng rắn muốn cùng ta đoạt, nàng sao có thể gả cho người khác?"
Lăng Phi kêu to oan uổng.
"Ta chỉ hướng nàng đề hôn(cầu hôn) mà thôi, không có hoanh đao đoạt ái(cướp người yêu)!"
"Hừ, dù sao đều là lỗi của ngươi!"
Luyện Thiên Sương càng nghĩ càng tức, rốt cuộc kiếm hoa một vãn. tà tà hương phía Lăng Phi đâm tới.
Lăng Phi sớm có chuẩn bị, một bên tránh né công kích của hắn, một bên quăng tiên trong tay áo.
Nhất thời lại là một trận đại chiến.
Trong phòng xuân sắc vô biên, ngoài phòng thì phi sa tẩu thạch(đất đá bay mù trời), trời đất mù mịt.
Lăng Phi và Luyện Thiên Sương nhìn nhau không vừa mắt, từ khi nhận thức(quen biết) đến giờ, đánh nhau không nghìn lần cũng có trăm lần, đáng tiếc chưa bao giờ phân thắng bại, lúc này cũng vậy. Khi kiếm Luyện Thiên Sương đặt lên lồng ngực Lăng Phi thì tiên của Lăng Phi cũng quấn lấy cổ Luyện Thiên Sương.
Lại không phân thắng bại!
Hai người liếc mắt trừng nhau, đột nhiên đồng thời thu hồi binh khí, ha ha cười.
Trên đời này, sợ rằng không có người càng ngu xuẩn hơn bọn họ a!
Cạnh tranh gay gắt nhiều năm như vậy, kết quả người trong lòng cùng người khác động phòng hoa chúc, mà bọn họ lại ở bên ngoài đánh nhau, thật là không có tiền đồ.
Lăng Phi lung la lung lay ngồi trên mặt đất, như say hơn, thuận tay đem bình rượu ném về phía Luyện Thiên Sương, nói: "Hai ta hợp lực lại, coi như muốn giết người nam nhân kia cũng không phải việc khó, có muốn thử một lần không?"
"Nói đùa! Ta mới không thèm làm loại chuyện này!" Luyện Thiên Sương tiếp nhận vò rượu, ngửa đầu uống một hớp lớn, mặc cho rượu theo cằm chảy xuống, ngạo nghễ nói, "Nếu như Đỗ Như Âm đã gả cho người khác, ta đương nhiên sẽ không thích nàng nữa. Bằng tướng mạo, nhân phẩm của Luyện Thiên Sương ta, không lẽ sợ không ai yêu ta sao?"
Nói, môi mỏng câu lên, chậm rãi lộ ra một nụ cười.
Lăng Phi xem đến ngây người, trong chốc lát có chút ngẩn ngơ.
Dung mạo Luyện Thiên Sương xưa nay anh tuấn, có lúc thậm chí anh