Đau đớn càng ngày càng kịch liệt.
Trong bóng tối, Lăng Phi gian nan vạn phần đi về phía trước, thân thể từng trận rét run, cả người như ngâm trong nước đá, tay chân vì đau đớn đã chết lặng.
Duy nhất, chỉ có ý thức phi thường thanh tỉnh.
Rõ ràng cảm thấy được, lục phủ ngũ tạng thoáng đau, hồn phách hầu như muốn tứ tán.
Lẽ nào thật sự hồn phi phách tán?
Lăng Phi hít sâu một hơi, nỗ lực tập trung tinh thần, cưỡng chế xương cốt đau nhói. Hắn biết mình là binh hành hiểm chiêu, nhưng nếu phần thưởng của cuộc đánh cuộc này là Luyện Thiên Sương, sao hắn có thể không mạo hiệm một lần?
Luyện Thiên Sương.
Chỉ nghĩ tới cái tên này, ngực hắn có nhu tính dũng động, ngay cả đau đớn trên người cũng giảm bớt không ít, hắn gắng sức tiếp tục đi về phía trước.
Một mảnh đen như mực.
Dài đằng đẵng như qua cả một đời, trước mắt Lăng Phi mới dần dần xuất hiện một tia sáng.
Rất xa, bên tai mơ hồ truyền đến tiếng khóc thút thít của nữ tử.
Ngay sau đó là giọng nam tính khàn khàn ôn nhu nói: "Được rồi được rồi, chẳng qua là trúng cạm bẫy của người ta, không cẩn thận bị thương thôi. Hai đại mỹ nhân các ngươi còn khóc, ta sẽ đau lòng chết."
"Nhưng mà, nếu không phải hai tỷ muội ta bị yêu nghiệt kia bắt..."
"Bạch Hổ đại nhân cũng sẽ không trúng kế."
"Ai nha, người khác không biết thì thôi, hai người các người còn không hiểu tính tình của ta? Mỹ nhân gặp nạn, ta sao có thể thấy chết mà không cứu? Cười một cái cho ta xem nào."
Giọng nói chứa tiếu ý, thực sự ngả ngớn tột cùng.
Nhưng tiếng khóc của nữ tử dần dần hạ xuống, tựa hồ nín khóc mỉm cười rồi.
Lăng Phi xuyên qua khe đá nhìn vào, chỉ thấy Bạch Thất Mộng cũng bị thương, quần áo xốc xếch ngồi dưới đất, có vẻ hơi chật vật. Trong ngực lại một tả một hữu ôm lấy hai nữ tử, đôi mắt hàm tình cười chúm chím, thật là tiêu sái.
Hắn không khỏi âm thầm bội phục thủ đoạn phong lưu của Bạch Thất Mộng, vừa nghĩ đến tương lai như thế nào hống tiểu xà nhà hắn, tìm tòi dựa vào một vách núi, chậm rãi đứng thẳng. Hai chân hắn đã phế, nhưng chỉ cần không tiếc hao tổn nguyên thần, dùng pháp lực ở chân, muốn phục hồi ngược lại là không thành vấn đề.
Bất quá vẫn đau như cũ.
Khi bước chân, dưới chân hoàn toàn không có tri giác, lại có thể nghe thanh âm bạch cốt ma sát thịt nát.
Ngắn ngủi mấy bước đường, Lăng Phi lại đỗ mồ hôi lạnh đầm đìa, phải liều mạng nắm chặt nắm đấm, mới có thể gượng chống lấy không cần đở vách núi, mà hắn còn thậm chí mỉm cười.
"Bạch Hổ đại nhân thực sự có bản lĩnh, cho dù bộ dáng này, cũng có thể làm hai vị cô nương thần hồn điên đảo."
"Đáng tiếc, các hạ vẫn bất vi sở động."
Bạch Thất Mộng thấy Lăng Phi đột nhiên hiện thân, lại không cảm thấy kinh ngạc, ngược lại gạt gạt cặp mắt đào hoa xinh đẹp, ánh mắt sáng quắc nhìn tới.
Hai nữ tử ở trong tay Lăng Phi ăn khổ, thấy hắn, vội vã kêu thành tiếng: "Bạch Hổ đại nhân, yêu nghiệt này quỷ kế đa đoan, ngài phải cẩn thận."
"Gian trá giảo hoạt như thế nào, cũng là một mỹ nhân a." Bạch Thất Mộng không thèm để ý chút nào khoát tay áo, ý vị nhìn thẳng Lăng Phi, phảng phất từ tướng mạo bình thường kia, thấy một dung nhan tuyệt thế.
Lăng Phi trong lòng hơi động, giơ tay lên xoa mặt của mình, cười nói: "Nghe danh đã lâu Bạch Hổ đại nhân thương hương tiếc ngọc, hôm nay gặp mặt, quả thực không giả."
"Hết lần này tới lần khác mỹ nhân lại nhẫn tâm như vậy, lại dùng Tà Quỷ trận đối phó ta."
"Không có biện pháp, ai kêu ngài không ngừng theo đuổi, không nên bắt nhà ta tiểu quai trở về phục mệnh."
"Ta đây cũng thân bất do kỷ." Bạch Thất Mộng không thể làm gì thở dài một hơi, nói, "Mỹ có nghĩ tới không, Thiên giới cũng không phải chỉ có một mình ta, coi như ngươi dùng Tà Quỷ trận vây khốn ta, sau này cũng sẽ có kẻ khác tới bắt tiểu Ma tinh. Bây giờ