"Ta hiểu." Bạch Thật Mộng thở dài, bỗng nhiên lùi sau một bước, cười khổ nói, "Chuyện ngươi đã quyết định, chưa có người nào cản được."
Lưu Quang lại cười.
Bất quá cười rất ngắn, thoáng qua rồi biến mất, lúc hắn quay đầu lại nhìn Lăng Phi, đã khôi phục dáng dấp xa cách lãnh đạm, tao nhã lễ độ nói một chữ "Mời."
Suy nghĩ Lăng Phi thay đổi thật nhanh, đem cái lợi và cái hại phân tích một lần, xác nhận mọi thứ đều ở trong lòng bàn tay của mình, mới mở miệng nói: "Đắc tội."
Dứt lời, trực tiếp huy kiếm.
Con ngươi Lưu Quang trầm xuống, kiếm hoa nhất vãn(kiếm vẽ một đường), không chút do dự nghênh đón.
Trong nhất thời quang ảnh di chuyển tới lui, tay áo tung tăng, hai người rất nhanh triền đấu với nhau.
Tuy hai người bọn họ đều dùng kiếm, kiếm pháp không phân cao thấp, so đấu chân chính vẫn là pháp thuật. Lăng Phi đang ở trong Tà Quỷ trận, tự nhiên có thể phát huy rất nhiều linh lực, đem so với, Lưu Quang phải chịu không ít thiệt thòi.
Chỉ thấy một kiếm của hắn đâm nghiêng vào bả vai Lăng Phi, chờ Lăng Phi né, tay trái lập tức bắn một quả cầu ánh sáng, đánh thẳng vào mắt Lăng Phi.
Lăng Phi tránh không kịp, nhưng hắn lại mỉm cười, bộ pháp dưới chân chuyển đổi, thân ảnh quỷ mị hư vô lung lay nhoáng lên, vô cớ tiêu thất.
Chướng nhãn pháp(Thủ thuật che mắt)?
Đối mặt với biến cố bất thình lình, Lưu Quang lại không chút hoảng loạn, chỉ nhanh chóng nhắm mắt lại, giơ kiếm lên huy lên phía sau mình.
Xuy!
Một kiếm này mặc dù chưa đâm vào thật, lại cắt một miếng tay áo của Lăng Phi, xác thực rất nguy hiểm.
Mà sau khi Lưu Quang thu kiếm xoay người lại, toàn thân cũng chấn động, chợt ho khan. Thì ra Tà Quỷ trận này có thể bản phệ pháp thuật, cái quang cầu vừa rồi của hắn không bắn trúng Lăng Phi, linh lực vừa bị pháp trận hấp thu, liền lập tức phản phệ lại hắn.
Dùng linh lực càng nhiều, tổn thương nhận được càng nặng.
Tuy là như thế, biểu tình trên mặt Lưu Quang không hề thay đổi, chỉ chậm rãi thở một hơi, tiếp tục huy kiếm.
Lăng Phi như cũ sử dụng bộ pháp thập phần quỷ dị, khi thì biến mất, khi thì đột nhiên hiện thân, cố ý dẫn kiếm Lưu Quang đâm vào trên vách núi, nhiều lần chịu linh lực phản phệ.
Nhưng ánh mắt Lưu Quang thủy chung bình tĩnh như nước, vô luận chịu bao nhiêu tổn thương, cũng duy trì dáng vẽ hồn nhiên bất giác(không cảm giác), huy hăng huy kiếm.
Lăng Phi bất động thanh sắc(mặt không biến sắc), nhưng lại thầm giật mình.
Lúc trước khi hắn quan sát Lưu Quang, đã nhìn ra bản lĩnh người này không bằng Bạch Thất mộng, nhưng khi động thủ thật, lại phát giác hắn rất khó chơi.
Người này căn bản là một người không cần mạng sống.
Y như hắn vì Luyện Thiên Sương cược toàn bộ, Lưu Quang... cũng đang vì Bạch Thất Mộng bán mạng.
Nghĩ tới đây, trong lồng Lăng Phi hơi động, cho dù nắm chắc phần thắng, cũng không muốn gây thêm rắc rối. Hắn chuyển động đôi mắt, khi Lưu Quang tiếp tục huy kiếm, không né không tránh, ngược lại cười hì hì đụng phải.
"Keng!"
Thanh âm tấn công của đao kiếm nháy mắt vang lên.
Hai thanh kiếm vốn nên sượt qua nhau, nhưng không biết Lăng Phi sử dụng pháp thuật gì, trường kiếm trong tay hắn đột nhiên trở nên mềm dẻo không gì sánh được, giống như rắn thông thường quấn lấy cánh tay Lưu Quang.
Lưu Quang kinh ngạc, bất quá chỉ lưỡng lự chốc lát, Lăng Phi đã chiếm ưu thế.
Sau lam quang chói mắt, trường kiếm lại khôi phục như cũ, lưỡi kiếm sắc bén đã đặt trên cổ Lưu Quang.
"Sao? Bội kiếm của tiểu xà nhà ta rất lợi hại a!?"
"Ta thua." Lưu Quang cúi thấp đầu, thanh âm bình bình tĩnh tĩnh, nét mặt không thay đổi.
Lăng Phi cười híp mắt thu hồi kiếm, chắp tay nói: "Đa tạ."
"Chuyện đã ước định, ta nhất định sẽ tận lực thực hiện." Lưu Quang giơ tay lên đè khóe miệng, kiệt lực áp chế hạ thể huyết khí sôi trào, "Bất luận thấn thế như thế nào, hài tử vẫn