Mặt Luyện Thiên Sương nóng lên, chỉ bị Lăng Phi nhìn như vậy, đã cảm thấy trong lòng nhảy không thôi, lời gì cũng thoát không ra.
Thì ra, Lăng Phi cố ý lừa hắn.
Trăm phương ngàn kế bày ra cục diện này, lại lấy tính mạng của mình ra cược, chỉ vì thâm dò thành tâm của hắn.
Rõ ràng đáng giận, nhưng Luyện Thiên Sương lại nhất thời ngây người ở đó, chỉ lo trừng mắt nhìn Lăng Phi.
Lăng Phi liền câu môi cười, chậm rãi nghiêng đầu, đôi môi ấm áp đặt lên mắt Luyện Thiên Sương, khàn khàn lẩm bẩm: "Tiểu xà, khi ngươi quay lại tìm ta, không biết khiến ta vui cỡ nào..."
Khi nói chuyện, trong mắt hiện lên ánh sáng nhàn nhạt, vô cùng động nhân.
Luyện Thiên Sương chợt cảm thấy cả trái tim đều mềm nhũn xuống, làm thế nào cũng không thể tránh khỏi tay hắn, không thể làm gì khác hơn là mặc hắn hôn.
Tiếng hít thở nhàn nhạt cận bên tai.
Môi Lăng Phi theo gò má Luyện Thiên Sương tuột xuống, lưu luyến nhất thời bên tai y, đột nhiên không nặng không nhẹ cắn một cái.
"Ngô..."
Luyên Thiên Sương rên lên, tựa như mới từ trong mơ tỉnh lại, trên mặt một mảnh ứng đỏ, nhấc chân liền hướng phía Lăng Phi đá tới.
"A!"
Sau tiếng kêu thảm thiết, Quỷ vương đại nhân trực tiếp ngã ngửa trên mặt đất.
1
Cho dù hắn đối mặt với đại danh đỉnh đỉnh thần thú Bạch Hổ, cũng là dáng vẻ nhàn nhã, bình tĩnh, nhưng khi ở trước mặt Luyện Thiên Sương thì mất hết mặt mũi, vừa khó khăn vạn phần đứng lên, vừa làm bộ đáng thương gọi: "Đau quá --"
Mặt Luyện Thiên Sương vẫn đỏ, liền nghiêng đầu sang chỗ khác, oán hận mắng: "Đáng đời!"
Nhưng cốt tiên trong tay y lại không rơi xuống trên người(không đánh) Lăng Phi nữa, chỉ xoay người, đi nhanh ra ngoài.
Lăng Phi hiển nhiên vội vàng đuổi kịp, vẫn là dáng vẻ niêm niêm hồ hồ, ý vị cạ vào bên cạnh y.
Luyện Thiên Sương chỉ bị hắn chạm vào, đã cảm thấy tai nóng tim đập, thực phiền muốn chết, đẩy ra tay hắn, cả giận nói: "Ngươi đừng làm loạn có được không? Chúng ta ở đây lâu như vậy, cũng không biết tiểu quai ra sao, ngươi thật không lo lắng sao?"
"Tiểu quai hiện nay có người chiếu cố, không xảy ra chuyện."
Hắn nói chưa dứt lời, vừa nói, Luyện Thiên Sương lập tức nhớ tới đoàn hắc ảnh mơ mơ hồ hồ kia, cắn răng nói: "Thiếu chút nữa quên rồi, tên thủ hạ cũng là ngươi đặc biệt an bài! Ngươi làm sao nghĩ ra được nhiều quỷ kế đi đối phó ta như vậy?"
"Khụ khụ," Tâm Long Phi rất xấu, biểu tình trên mặt hắn nhìn thế nào cũng không giống vô tội, "Nếu ta không sử dụng chút thủ đoạn, làm sao có thể ôm mỹ nhân về? Trước đây khi ta thích Đỗ Như Âm, cũng bởi vì quá nóng nảy, không biết lấy lùi làm tiến, để vuột khỏi tầm tay, mới ở tân phòng(phòng của cô dâu chú rể) của nhân gia(người ta) hứng chịu gió lạnh..."
"Nói như vậy, ngươi bây giờ rút kinh nghiệm?"
"Không sai."
Vừa thoát lời, Lăng Phi đã cảm thấy hối hận.
Bởi vì Luyện Thiên Sương đang âm trầm nhìn chằm chằm hắn, khuôn mặt tuấn mỹ dần dần tới gần, sau đó...
Sau đó, hắn lại té xuống đất.
Lần này Luyện Thiên Sương không thủ hạ lưu tình, Lăng Phi đau đến bò cũng không bò dậy nổi, nhưng vẫn cười tủm tỉm, lầm bầm lầu bầu than: "Rút kinh nghiệm, lần sau tuyệt đối không thể nói thật ra."
Luyện Thiên Sương cũng không biết Lăng Phi có chủ ý gì, thậm chí quay đầu lại một lần cũng không quay, chỉ nắm chặc bạch cốt tiên trong tay, thở phì phò đi ra ngoài.
Không lâu sau, liền thuận lợi đi ra khỏi sơn động.
Sắc trời bên ngoài sớm đã đen, cũng không biết đã qua bao lâu, chỉ là Lăng tiểu quai đang được hắc ảnh ôm trong lòng ngực, đang oa oa khóc không ngừng.
Khi trước Luyện Thiên Sương vô cùng chán ghét tiếng khóc này, bây giờ đã trải qua một hồi sinh ly tử biệt, lại hết sức nhớ đứa nhỏ này, tự tay đem Lăng tiểu quai đoạt lại, vỗ lưng của hắn hống: "Đừng sợ, phụ thân ở đây."
Lăng tiểu quai vẫn ô ô khóc, con ngươi đen nhánh lại lưu chuyển, giơ tay lên kéo tóc Luyện Thiên Sương.
Luyện Thiên Sương trừng trừng mắt, trả thù