Cô nàng Đặng Linh Vi này không phải vui mừng vì cô đã gả được cho một tên giàu có, quyền thế và đầy danh vọng, mà vì...!cô đã được gả cho người mình yêu, cho đến bây giờ...!vẫn một lòng yêu anh ta.
Nhớ mùa xuân năm đó, năm cô vẫn còn đang học lớp 9, cô đã bị đám bạn trêu ghẹo, chặng giữa đường, bọn họ chọc cô không có cha mẹ, lại còn chọc cô luôn mang chiếc cặp cũ, đôi giày rách nát để đi học.
Thậm chí bọn họ còn nắm tó cô, trút ngược cặp cô xuống đất khiến sách vở đều rơi xuống hết.
Nếu chỉ vậy mà bọn họ chịu dừng tay thì đúng là quá bình thường, họ không những giẫm đạp mà còn xé hết sách của cô thành từng mảnh giấy vụn.
Cho dù cô có quỳ xuống cầu xin cũng chỉ là vô dụng, bọn họ cũng sẽ không thương tiếc mà giẫm đạp lên tay cô.
Khi ấy, đã có một anh chàng xuất hiện, anh ta mang theo một ánh hào quang rực rỡ và gương mặt xinh đẹp đến mức có thể gọi là hoàn hảo.
Chàng thanh niên ấy lao đến đánh đuổi hết những kẻ xấu kia đi và xuất hiện trước mặt cô như một vị cứu tinh, như một vị thần.
Anh đưa tay ra về phía cô, nghiêm túc hỏi: "Có sao không em gái? Còn đứng dậy được chứ?"
Anh như đã mang đến ánh sáng cho cuộc đời tối tăm của cô, khiến cho tim của cô đã dao động ngay từ khoảnh khắc đầu tiên ấy.
Đặng Linh Vi, cô gái ngốc, mang lòng yêu thầm anh cho đến cấp ba.
Đáng tiếc, cô vừa học lớp 10 thì anh đã học lớp 12, cô như cái đuôi nhỏ, luôn bí mật theo sau anh, lo lắng cho anh.
Khi anh bị ốm, cô sẽ nhờ một bạn nữ đưa thuốc cho anh, khi anh mệt khi vừa chơi bóng rổ xong, cô cũng nhờ người khác đưa nước cho anh.
Cô lúc nào cũng chỉ biết dõi theo sau, không dám tiến tới thêm vì nghĩ mình không xứng, vậy nên...!chắc anh xũng không biết cô là ai.
Cho dù anh đã lên đại học, nhưng cô vẫn luôn tương tư về chàng thanh niên đó.
Thoáng chốc, cô cũng đã học đại học, cô nổ lực, cố gắng như vậy, được học chung trường với anh đúng là không uổng phí.
Nhưng tất cả lại một lần nữa sụp đổ, khi cô được nhận về Đặng gia, đồng thời, cô cũng biết Đặng Tử San và chàng thanh niên đó là một đôi trời sinh.
Nhưng đành vậy, cô vẫn không thể ngừng thích anh và vẫn luôn dõi theo anh như vậy, ít nhất, cô cũng được cùng anh cười nói vài lần, ít nhất...!anh cũng có ấn tượng đẹp về cô.
Nhưng rồi không ngờ số phận lại đẩy đưa họ đến con đường hôn nhân.
Lúc đầu, Đặng Linh Vi vốn còn vui vẻ và cảm thấy ấm áp khi được gả cho anh.
Thế mà trong đêm tân hôn, anh lạnh lùng để cho cô ngủ dưới sàn nhà lạnh lẽo, một cái chăn, một cái gối cũng tiếc không muốn cho cô.
Khi đó cô đã biết, từ đây cuộc đời cô đã chấm dứt.
Vậy mà, cô vẫn còn ôm hi vọng, cô nghĩ chỉ cần có thời gian, thời gian sẽ khiến cho anh hiểu tấm lòng cô, cơ mà cô sai rồi.
Đã ba năm, cô làm gì cũng bằng không, đã ba năm, anh vẫn lạnh lùng, ghét bỏ, thậm chí là hận cô, đã ba năm, dù đã ngủ chung giường nhưng anh vẫn chưa hề chạm vào cô.
Cô yêu anh 10 năm, chịu áp lực từ gia đình và nhà chồng ba năm, chịu mọi lời cười chê, trách móc từ mọi người.
Tất cả áp lực, dòin nén, uất ức và nước mắt,