Thấy bác sĩ cứ theo mình tò tò, Tần Minh Hạo quay sang quát lớn: "Kiều Tuấn, cậu theo tôi làm gì?"
Kiều Tuấn là bác sĩ riêng của anh, cũng là bạn của anh, hai người đã học chung với nhau từ hồi đại học, khá thán thiết, tính cách cũng kì lạ giống như nhau.
"Tần Minh Hạo, tôi có chuyện muốn cho cậu biết.
Vợ của cậu tự tủ là dấu hiệu của bệnh trầm cảm, tôi nghĩ dạo này cô ấy sẽ còn tìm cách để biến mất khỏi thế gian này nên cậu hãy quan tâm đến cô ấy nhiều hơn chút.
Ít ra...!cũng là vợ chồng."
Tần Minh Hạo nghe Kiều Tuấn nói vạy liền nhếch mếch cười, trong ánh mắt chỉ có chứa luồng ác ý sắt lạnh, ngoài ra thì không hề có một tí thương xót nào: "Cô ta chết đi không phải sẽ tốt hơn sao? Lo gì?"
Nói xong, anh lại quay gót đi khỏi bệnh viện, thật sự...!rất tuyệt tình.
...
Vài ngày sau, có lẽ nhà họ Đặng đã biết chuyện này, nhưng bọn họ vẫn rất dửng dưng, không hề đến thăm cô hay quan tâm, hỏi han dù chỉ một lời.
Dần dần cô không hiểu, rốt cuộc sự tồn tại của cô trên thế giới này là gì? Rốt cuộc cô cứ sống như này thì có ý nghĩ gì chứ? Cũng đâu có ai quan tâm, yêu thương cô, không ai ta, không ai cả, bọn họ đều xem cô như một vật không hề tồn tại.
Cô thật sự đã rất bất lực, tuyệt vọng và chán ghét cuộc sống này lắm rồi, cô muốn kết thúc.
Nhân lúc không có ai, cô đã lén lút đi lên sân thượng của bệnh viện.
Cô chầm chầm ngồi xuống bên mép sân thượng, chỉ cần nhìn xuống thôi đã cảm thấy chóng mặt vì nó rất cao.
"Nếu nhảy xuống...!thì sẽ thế nào nhỉ? Đau lắm phải không? Nhưng liệu có đau bằng nổi đau mà trong lòng mình phải chịu đựng?" Đặng Linh Vi mấp máy môi, nước mắt cũng không ngừng trào ra.
Cô từ từ nhắm mắt lại, ngẩng đầu và cảm nhận sự tác động của từng cơn gió thoáng qua mặt, vừa lạnh lẽo lại vừa mát mẻ khiến cho người ta cảm thấy vô cùng sảng khoái.
...
Vừa đúng lúc đó, Tần Minh Hạo rảnh rỗi nên đến bệnh viện, không ngờ vừa vào phòng bệnh đã không thấy cô đâu.
Chợt, có vài cô y tá lướt qua anh, nói cái gì mà...!có một cô gái đang muốn nhảy lầu, cô ấy đang ở trên sân thượng bệnh viện.
Đột nhiên, Tần Minh Hạo lại nhớ đến những lời Kiều Tuấn nói với anh, anh giật mình tỉnh táo lại, lập tức chạy lên sân thượng bệnh viện.
Cô gái ấy vẫn ngồi đó, nhắm nghiền hai mắt mà thưởng thức từng cơn gió lạnh lướt qua cơ thể.
Cô vẫn chưa biết rằng mọi người đang vây xung quanh mình.
Đến khi cô mở mắt ra thì...!người ở dưới lầu đứng xem rất đông, người ở trên sân thượng nào y tá, bác sĩ, bảo vệ.
Mọi người không ngừng ồn ào khiến cho cô sợ hãi.
Bỗng, cô nghe thấy trong gió tiếng của ai đó đang gọi mình: "Đặng Linh Vi, cô điên rồi sao?"
Anh đã đến, đội cứu hộ cũng đã đến, Đặng Linh Vi quay người lại nhìn anh mỉm cười: "Cuối cùng anh cũng đã đến rồi, em tưởng còn không được gặp mặt anh lần cuối."
Tần Minh Hạo tức giận: "Cười cái con khỉ! Mau xuống đi!"
"Anh lo cho em sao?"
Tần Minh Hạo không trả lời, anh chỉ cau mày nhìn cô, rồi chạm rãi bước đến.
"Anh đừng đến đây." Cô dường như đã bị kích động, cơ thể cũng hơi lùi về sau hơn khiến cho mọi người đều hoảng sợ.
"Cô có chết cũng không liên quan gì đến tôi, nhưng cô biết gì không? Đặng giờ sẽ ra sao? Cô không nghĩ cho bản thân thì cũng phải nghĩ cho họ chứ."
Trong lòng Đặng Linh Vi cảm thấy chua chát, anh đâu biết được bọn họ đều xem cô là rác rưởi chứ đâu phải người thân.
Bọn họ muốn cô gả cho anh chỉ vì mục đích cá nhân, từ trước đến nay, họ chưa từng nghĩ cho cô thì tại sao cô phải tiếp tục vì họ?
"Tần Minh Hạo" Từ trước đến giờ cô không hề gọi tên anh vì sợ anh sẽ tức giận, sẽ không