Tần Minh Hạo kéo Đặng Linh Vi ra xe, một tay mở cửa xe, một tay đẩy cô vào trong một cách mạnh bạo khiến lưng cô bị va chạm mà khẽ nhăn mặt.
Nhưng Tần Minh Hạo vốn dĩ không quan tâm, cũng không còn nhớ đến trên lưng cô vẫn còn có vết thương.
Tài xế bị một phen làm hú vía, anh ta cảm nhận được dự cảm không lành nên đã vội vàng chuồn trước.
Hiện tại trong xe chỉ còn lại hai người họ, bầu không khí vừa ảm đạm lại vừa hừng hực lửa giận.
Tần Minh Hạo nhoài người về phía Linh Vi và gượng ép nâng cằm cô lên, anh dùng sức mạnh đến mức cô có cảm giác như bị nứt xương.
"Ha! Khá đấy, cô quả nhiên là giỏi, không những mấy kẻ đó mà xém nữa ngay cả tôi cũng bị cô dụ, tôi còn tưởng cô sẽ tiếp tục ngoan ngoãn, giả vờ ngây thơ, nhưng không ngờ sau khi khoác lên người chiếc váy lộng lẫy này thì cô lại không kiềm lòng được mà đi quyến rũ người khác rồi.
Hửm?" Giọng của anh khàn đặc và lạnh lẽo đến run người khiến cho Linh Vi cảm thấy sợ hãi.
Cô chợt nhận ra, anh của giây phút này mới là con người thật sự, mới là sự đối đãi chân thật nhất giành cho cô.
Nếu không nói thì cô còn tưởng thế giới của những ngày qua mới là hiện thực.
"Sao không nói gì? Phải rồi, chắc là bị tôi bắt ngay tại trận nên không còn gì để nói phải không? Cô đừng tưởng tôi không biết những kẻ đó đang nhìn cô bằng ánh mắt thèm khát, cô đừng tưởng là tôi ngu ngốc đến mức không nhận ra cô đang giả vờ thuần khiết.
Nhưng cô đừng quên, cô chỉ là một công chúa lọ lem mà thôi, cơ mà thế giới này không phải cổ tích, cô mãi mãi cũng đừng mong tìm được hoàng tử, mãi mãi cũng đừng tưởng bở là người khác không nhận ra mánh khoé của cô." Đôi mắt Tần Minh Hạo đỏ ngầu, hân cổ cũng bắt đầu nổi lên, rõ ràng là anh đang rất tức giận nhưng cô lại không thể đoán ra lí do.
Không lẽ là vì Phó Hải Thiên?
Tuy sợ hãi nhưng Linh Vi vẫn há miệng miếng giải thích rõ ràng với anh, muốn nói rằng họ đã quen nhau đã lâu, muốn nói rằng đó là người mà cô xem là anh trai, khó khăn lắm mới gặp lại được.
Nhưng trong khoảng khắc này cô mới nhận ra bản thân mình đang run rẩy, cổ họng như có một thứ gì đó ngăn lại khiến cô không thể nào nói nên lời, chỉ có thể nhìn anh bằng ánh mắt chân thành và liên tục lắc đầu, mong anh có thể hiểu những gì cô muốn biểu đạt.
Nhưng càng nhìn cô anh càng có cảm giác chán ghét đến tột cùng, tay anh cũng bắt đầu dùng sức hơn, tiếng ken két trong kẽ răng cũng từ đó mà vang lên: "Lại muốn giả vờ đáng thương? Rốt cuộc cô muốn dùng chiêu này bao nhiêu làn nữa đây? Cô đừng nói với tôi là cô không có ý đồ gì với mấy tên đàn ông đó.
Không những có ý đồ mà cô còn nhắm đến Phó Hải Thiên làm mục tiêu? Cô đúng hay phết, rất giỏi quyến rũ đàn ông, tôi thật sự cũng không thể ngờ là cô lại quyến rũ được anh ta.
Cô đừng tưởng là tôi không biết cô đang tìm đường lui cho bản thân, đang muốn tìm chỗ dựa, nói đi, sau khi ly hôn cô sẽ đến tìm anh ta để làm tình nhân, làm ấm giường phải không?"
Từ đầu đến cuối Linh Vi vẫn không nói được câu nào, chỉ liên tục lắc đầu, cô không phải như vậy, cô trước nay đều không phải là người như anh nói.
Nhưng không ngờ trong mắt anh cô lại là một người thậm tệ đến mức này.
Cô còn cho rằng, ít ra cô cũng phải có một điểm tốt gì đó khiến anh để ý đến, cơ mà xem ra, đó là do cô quá đề cao bản thân rồi.
Người đàn ông này đùng đùng sát khí, anh bỏ tay ra khỏi cằm của cô và ngồi vào vị trí lái xe, anh cho xe chạy, chiếc xe chạy với vận tốc rất nhanh, cứ thế mà bạt mạng phóng trên đường lộ đông đúc.
Linh Vi ngồi trên xe, tay chân không ngừng run rẩy và đổ mồ hôi lạnh, cô sợ hãi, cô sợ anh sẽ vứt cô ở giữa đường, càng sợ sự trầm mặc này.
Đầu óc cô vốn đã trở nên trống rỗng từ lâu, có lẽ vì men rượu vẫn còn trong cơ thể hoặc cũng có thể là cô đã thật sự tuyệt vọng, tuyệt vọng đến mức bản thân cô bị nhấn chìm xuống vực thẳm, ngay cả cơn đau của thể xác cũng không còn cảm nhận được.
Chiếc xe lao nhanh trên đường, chốc lát đã trở về cái biệt thự đó, cái biệt thự mà cô từng xem là nhà bây giờ là khiến cô sợ sệt đến mức rùng mình, cô không muốn bước vào trong, cô không muốn tưởng tượng ra rốt cuộc tiếp theo anh sẽ làm gì cô.
Nhưng Linh Vi còn chưa kịp phản ứng thì Tần Minh Hạo đã mở cửa xe ra, thân hình cao lớn của anh nhanh chóng vã cô ở trên vai, mặc kệ cô có phản kháng, giẫy giụa cũng không si nhê gì với anh.
"A Hạo, thả em ra, anh đừng như vậy, đừng tức giận, A Hạo.." Giọng cô vừa run sợ lại vừa nhỏ nhẹ, êm tai nhưng Minh Hạo vốn nghe chẳng lọt tai câu nào, anh bực bội quát lớn: "Câm miệng.
Đừng gọi tôi là A Hạo.
Nghe thật kinh tởm."
Anh cứ vậy mà vác cô đi lên lầu, quản gia nhìn thấy định căn ngăn nhưng anh liếc quản gia một cái khiến ông ta cũng không dám lên tiếng.
Mặc dù trong lòng ông có đau xót, có thương cảm cũng không dám xem vào chuyện của hai người, xen vào chuyện của cậu chủ, chỉ đành im lặng quay lưng như không nhìn thấy.
...
Tần Minh Hạo đá tung cửa phòng và đem cô ném xuống giường một cách không thương tiếc khiến lưng cô đau đớn đến đỏ mắt.
Linh Vi mơ hồ nhìn người đàn ông trước mặt, anh ta to lớn, sững sững và đẹp đẽ như một bức tượng điêu khắc nhưng lại mang theo vẻ u ám và dữ tợn còn hơn quái thú.
Linh Vi bất giác bị anh doạ mà cố lùi về phía sau, đột nhiên, cô phát hiện lưng mình đã chạm vào thành giường, không còn đường lùi nữa, cô chỉ còn cách chờ đợi tử thần, chờ đợi cái chết.
Anh ta nhìn người phụ nữ trên giường bằng nửa con mắt rồi nhếch môi cười khinh bỉ, anh đưa tay lên nới lỏng cà vạt rồi nằm xuống giường một cách thoải mái, anh dang rộng hai tay và cất giọng lãnh lẽo như băng: "Không phải cô giỏi nhất là quấn lấy đàn ông sao? Nào! Đến đây! Thử mê hoặc tôi đi!"
Đôi mắt xinh đẹp của Linh Vi bỗng nhoè lệ nhưng tay lại siết chặt, móng ta đâm vào da thịt ngăn cho bản thân không khóc.
Anh thật sự xem cô là loại phụ nữ đó?
"A...!H.." Cô theo thói quen định gọi anh là A Hạo nhưng chợt nhớ ra gì đó nên cô liền sửa lại: "Minh Hạo, em không hiểu anh đang nói gì cả." Giọng cô có chút nghẹn ngào khiến cho anh cảm nhận được sự chán ghét của bản thân.
"Không hiểu?