Trong cái nắng dịu nhẹ của buổi sáng ban mai, ánh nắng bắt đầu len lỏi vào trong một căn phòng yên tĩnh và lạnh lẽo, trong căn phòng chỉ có một người phụ đang nằm bất động trên giường, toàn thân đầy những vết bầm, vết đỏ, thậm chí là có cả dấu răng mà tối qua người đàn ông đó để lại.
Rõ ràng là anh ta không biết thương hia tiếc ngọc, hoặc là anh cũng chẳng quan tâm đến cái thân thể nhỏ bé, yếu đuối này của cô mà ra sức hành hạ, ra sức để lại những dấu tích trên cơ thể cô.
Linh Vi đã tỉnh, khi tỉnh lại cô mới biết là tối qua mình đã không chịu nổi mà ngất đi và Tần Minh Hạo cũng đã rời khỏi căn biệt thự này từ sớm.
Cả người cô đau nhứt và mệt mỏi tưởng chừng như tay chân đều không thể cất lên được, cố gắng lê lết xuống giường cũng chỉ loạng choạng được vài bước đã té ngã.
Thật bất lực, cô cảm thấy bản thân như bị rơi xuống hố đen không đáy, chẳng còn lối thoát nào cho cô leo lên.
Cô cứ tưởng mình sẽ sống thật vui vẻ những ngày cuối cùng bên anh, vậy mà lại thành ra như thế này, vậy mà một lần nữa cô lại khiến anh chán ghét cô, ruồng rẫy cô, không muốn nhìn thấy cô nữa.
Linh Vi co ro người lại, cô ngồi bó gối trên sàn đất lạnh ngắt, cúi gầm mặt mà khóc nấc nghẹn lên từng hồi.
Phải rất lâu sau đó cô mới có thể lấy lại bình tĩnh mà bước vào nhà tắm, khi vào nhà tắm, nhìn bản thân mình trong gương, cô đã dùng mình và khiếp sợ, đó là bản thân cô sao? Toàn cơ thể đều là những dấu vết anh để lại, đều đó khiến cô nhớ đến lời mà anh thì thầm vào tai cô: Cô đúng là đê tiện và hèn hạ, một người như cô mà muốn có được sự đồng cảm từ tôi? Cô không xứng.
Lời nói của anh cứ văng vẳng trong đầu óc cô khiến cô muốn vứt nó ra khỏi đầu cũng không vứt được.
Linh Vi cuối cùng cũng đã lê lết được cái thân thể đau đớn và yếu đuối này ra khỏi phòng tắm, vốn cứ tưởng cảm xúc của cô đã ổn định hơn phần nào nhưng không ngờ khi nhìn thấy vết màu đỏ nâu sẫm màu trên ga giường cô lại bất giác không kiềm chế được mà run lên, sắc mặt vốn tái nhợt giờ đã cắt không còn giọt máu.
Chỉ là một vết ô uế của bản thân mà cô cũng không thể đối mặt thì sau này làm sao mà cô có thể đối mặt với anh được nữa đây?
Trong lúc Linh Vi vẫn còn đang lặng người thì đột nhiên Dưa Hấu lại đến bên cạnh, cạ cạ cào chân để an ủi cô.
Chợt cô nhận ra, thì ra lúc này cũng chỉ có Dưa Hấu là nguyện ở bên cô, bầu bạn cùng cô, ngoài Dưa Hấu thì cô chẳng còn gì.
...
Sau ngày hôm đó, Linh Vi vẫn luôn lo lắng về việc không biết nên đối mặt với anh thế nào, tiếp tục vui vẻ, nói cười hay là lãng tránh?
Nhưng hình như việc cô lo lắng vốn là một việc ngu ngốc và thừa thãi vô cùng.
Đã hai ngày, anh không còn trở về biệt thự nữa, có lẽ là vì anh chán ghét cô, không muốn nhìn thấy cô hoặc là...!anh mãi mãi cũng không bao giờ trở về đây nữa, đời đời kiếp kiếp cũng không muốn liên quan gì với cô gái đáng thương này.
Tuy vậy nhưng Linh Vi cũng không càng quấy, không làm lớn chuyện cũng không đến công ty tìm anh, dù sao thì như vậy cũng tốt, cô sẽ không khiến cho anh tức giận.
Chỉ là trong lòng cô không khỏi cảm thấy hụt hẫng, hôm nay là ngày thứ bảy rồi, chỉ tám ngày nữa thôi là cô phải rời khỏi đây, rời xa anh nhưng...!mà thôi đi, thật ra chỉ vỏn vẹn vài ngày ngắn ngủi cùng anh nói chuyện, ăn cơm đã khiến cô mãn nguyện lắm rồi, càng tham lam sẽ càng không được gì.
...
Tâm trạng Linh Vi không tốt, vốn dĩ chỉ muốn ở trong nhà không đi đâu, vậy mà có một người bạn thời cấp ba lại gọi điện cho cô, bảo hôm nay là ngày họp lớp, tối nay sẽ đến quán bar để tụ tập.
Thật kì lạ, từ trước đến giờ bọn họ chưa từng chủ động mời cô đến dự buổi họp mặt bạn cũ, vậy tại sao hôm nay lại...?
À, thì ra là bọn họ biết cô đã kết hôn, còn biết đó là Tần Minh Hạo nên mới muốn thông qua cô mà gặp anh ấy.
Bảo sao tự dưng lại trở nên thân thiết với một kẻ thường bị bọn họ bắt nạt.
Nhưng lời mời này đáng lẽ Linh Vi định từ chối nhưng người bạn kia lại không ngừng nói khích tướng, bảo cô đã thành tiểu thư rồi nên quên đám bạn này, không muốn chơi với những kẻ thấp hèn như bọn họ nữa.
Vậy là Linh Vi đành gật đầu chấp nhận.
...
Tối hôm đó Linh Vi đã chọn một bộ đầm đẹp nhất trong tủ quần áo của mình, thậm chí còn lôi cả hộp trang điểm và trang sức ra để ăn diện.
Thật ra mấy thứ này điều là đồ của cô đem từ Đặng gia đến, cũng đã mấy năm rồi không mua cái mới, cũng không phải quá đắt tiền.
Thật ra cô cũng có ý định sửa soạn cầu kì vì sợ bản thân bị chê cười mà là cô sợ sẽ khiến cho Tần Minh Hạo mất mặt, dù sao bên ngoài cũng có nhiều người biết đến cô là vợ của anh.
...
Đặng Linh Vi vừa bước vào quán bar đã