Sau cơn mưa thì trời lại sáng, có lẽ cơn mưa như trút nước ngày hôm qua đã làm cho bầu trời hôm nay thêm trong xanh và ấm áp, cây cỏ ngoài vườn dường như cũng rất thích thời tiết của hôm nay, bọn chúng không ngừng nở rộ và tỏ hương thơm ngào ngạt khắp chốn.
Nhưng Tần Minh Hạo hình như không hề bị không khí tươi đẹp này làm ảnh hưởng nột chút nào, tâm trạng của anh không tốt thì vẫn không tốt.
Anh vừa chỉnh cà vạt vừa đi xuống lầu, định sẽ ngồi vào bàn ăn như thường ngày.
Vậy mà hôm nay Đặng Linh Vi thậm chí còn không dậy sớm làm đồ ăn cho anh, không vui cười đứng trước mặt anh nói: A Hạo, chào buổi sáng.
Rốt cuộc cô ta đang giận dỗi cái gì chứ?
"Cô ta đâu rồi?" Anh hỏi quản gia nhưng quản gia có vẻ hơi ngạc nhiên: "Thiếu gia nói đến thiếu phu nhân sao? Từ sáng đến giờ tôi không thấy cô ấy đi xuống lầu, chắc là còn ngủ, có cần tôi lên gọi cô ấy không?"
Đột nhiên Tần Minh Hạo lại trở nên hậm hực một cách không rõ lí do: "Không cần đâu.
Tôi không quan tâm đến cô ra."
Nói xong thì anh liền lên xe bỏ đi, anh như là đang chứng minh lời nói của Kiều Tuấn là vô căn cứ.
Anh đây thèm quan tâm đến người phụ nữ đó chắc?
Sau khi Tần Minh Hạo đi không lâu thì quản gia cũng có việc bận đi ra ngoài, còn Linh Vi thì cứ ở trong phòng, chưa từng bước ra khỏi phòng một bước.
...
Cũng giống như mọi hôm, Tần Minh Hạo vẫn về trước bữa cơm tối.
Trước khi trở về, trên xe anh có tưởng tượng qua khung cảnh ấm áp đó, người phụ kia nhất định sẽ nấu một mâm cơm chờ anh trở về, nhất định sẽ vui cười ôm lấy anh và nói: A Hạo! Đi làm có mệt không? Em đã nấu cơm xong cả rồi, toàn là món anh thích.
Thậm chí anh còn bất giác mỉm cười và lẩm bẩm: "Đồ ngốc!"
Nhưng mọi thứ mà anh tưởng tượng ra không hề giống với thực tại.
Khi anh bước vào nhà chỉ toàn là một màu đen xì, lạnh lẽo đến khiến người khác rùng mình.
Căn nhà không bậc đèn, cũng không tiếng động, tĩnh mịch đến mức ngay cả anh cũng cảm thấy không quen.
Trong ba năm nay, mỗi lần anh trở về đây, dù thích hay không thích anh cũng luôn có cảm giác ấm áp, không hề có chút hiu quạnh.
Lúc nào trong ngà cũng sẽ có đặt hoa tươi do cô tự tay lựa chọn cà cắm vào lọ, mùi thơm thoang thoảng dịu nhẹ cho anh cảm giác dễ chịu.
Ấy vậy mà hôm nay, ngoài không khí lạnh ngắt ra thì anh không cảm nhận được gì.
"Tạch!" Anh đi đến công tắc bật đèn lên, ánh đèn nhanh chóng lan toả ra khắp nơi, chỉ là có ánh sáng, căn nhà càng trở nên đìu hiu khiến anh không khỏi nhăn mặt.
Anh lên tiếng gọi: "Đặng Linh Vi." Không ai trả lời cũng không có tiếng hồi đáp.
Chợt, anh nhận ra, có khi nào cô ấy lại nghĩ quẩn mà làm chuyện xằng bậy không?
Anh lập tức chạy lên phòng,