Sau khi cửa phòng bệnh mở ra, Kiều Tuấn cũng bước ra ngoài, nhưng Tần Minh Hạo còn chưa kịp phản ứng gì thì Kiều Tuấn đã quát vào mặt anh: "Cậu đúng là vô tâm vô phế.
Cậu biết cô ấy sốt cao lắm không? Bốn mươi độ C.
Nếu như mà cậu không đưa cô ấy đến kịp thời thì xem như là mất hết nửa cái mạng.
Cũng may là bây giờ cô ấy đã ổn định rồi, cũng đã hạ sốt, nếu không cậu thì cậu sẽ phải hối hận cả đời.
Ủa mà quên.
Tôi quên mất là cậu ghét cô ấy, chắc là trong lòng cậu muốn cô ấy mau chết đi cũng không chừng."
"Câm miệng của cậu lại thì ai bảo cậu câm." Tần Minh Hạo vô cùng tức giận, anh không thèm nói chuyện với một người dở hơi như vậy nữa, anh lướt qua mặt Kiều Tuấn rồi đi thẳng vào trong phòng bệnh trước sự ngơ ngác của anh ta.
"Quả nhiên là cậu đang lo lắng cho người phụ nữ đó.
Bây giờ thì xem cậu còn chối cải nữa không.
Tình cảm của con người, nói che giấu là có thể che giấu được dễ dàng như vậy à? Tần Minh Hạo, cậu yêu rồi." Kiều Tuấn vừa lẩm bẩm vừa lắc đầu rồi rời đi mất.
...
Trong phòng bệnh, Tần Minh Hạo đặt ánh mắt lên người của Linh Vi.
Anh cứ đứng trên cao rồi cúi đầu xuống nhìn người phụ nữ sắc mặt nhợt nhạt, khó chịu ở trên giường bệnh.
Anh thật sự không biết, nếu như anh về trễ một chút nữa, hoặc nếu như hôm nay anh không về nhà thì hậu qua sẽ ra sao? Có phải sẽ không may mắn như những lần trước, có phải anh sẽ thật sự không bao giờ được nhìn thấy cô, được cảm nhận sự ấm áp, chân thành từ cô nữa không?
Thật ra anh cũng không biết tại sao bản thân lại lo lắng, lại nghĩ đến những điều này.
Nhưng lúc nãy, lúc mà cô hôn mê bất tỉnh, lúc mà cô nằm im bất động, tim anh dường như đã hẫng mất một nhịp, anh thật sự cảm thấy sợ hãi và lo lắng đến tột cùng.
Anh sợ mất đi cô? Mất đi người phụ nữ mà anh ghét bỏ, căm hận, chán chường sao? Anh từ lâu đã không còn hiểu được lòng mình nữa rồi, rõ ràng người trong lòng anh, người duy nhất mà anh yêu không phải là Đặng Tử San sao? Vậy thì đối với người phụ nữ này rốt cuộc là gì?
Không lẽ chỉ đơn giản là thương hại, là một chút tình nghĩa vợ chồng vớ vẩn???
Tần Minh Hạo nhìn chằm chằm vào Linh Vi, ánh mắt vừa thương lại vừa lạnh lùng, ghét bỏ.
Trong đôi mắt đen láy đó ẩn nhẫn nhiều điều mà người khác không thể nào phân tích ra, cũng không thể nhìn thấy hết tâm tư của người đàn ông trầm mặc này.
Anh bất giác vươn tay ra, muốn vuốt ve mái tóc đen dài của Linh Vi nhưng đột nhiên lại khựng lại giữa không trung, anh siết chặt tay lại thành nắm đấm rồi dứt khoát quay lưng đi.
"Cạch!"
...
Tần Minh Hạo vốn dĩ muốn ra ngoài hóng gió, điều chỉnh lại tâm trạng nhưng lại gần phải Kiều Tuấn ở giữa đường, trên ray anh ta còn xách theo mấy lon bia.
Vậy là bọn họ đã chọn một chỗ yên tĩnh, vừa uống bia, vừa tâm sự, đúng là không còn gì bằng.
Không khí lúc bày vẫn trầm mặc như vậy, nhưng một người thích giảng đạo lý như Kiều Tuấn sao có thể chịu được sự im lặng kì quái này, chỉ một lát sau, anh ta đã lên tiếng trước: "Tần Minh Hạo, cậu thật sự không hề lo lắng cho cô gái đó sao? Lúc nãy...!dường như biểu cảm trên gương mặt cậu đã phản bội cậu rồi.
Trước giờ tôi chưa từng nhìn thấy cậu như vậy, nếu người không biết, họ còn cho rằng cô gái đó rất quan trọng với cậu đấy."
Tần Minh Hạo im lặng, anh ngẩng đầu lên nhìn trời, nhưng bầu trời hôm nay không trăng cũng không sao, u ám như cảm xúc của anh hiện giờ vậy: "Tôi cũng không rõ nữa.
Tôi không biết tại sao mình lại như vậy.
Cậu nói xem...!có phải...!tôi bị điên rồi không?" Anh dừng một chút, uống một ngụm bua rồi cúi mặt nói tiếp: "Trước đây khi Đặng Tử San bỏ ra nước ngoài, cô ấy trở thành cô dâu thay thế, tôi thật sự đã vô cùng tức giận.
Tôi cũng biết cô ấy yêu tôi nên tôi càng chán ghét người phụ nữ như vậy, có thể dùng bất kì thủ đoạn để đạt được mục đích, để được tiếp cận tôi, đúng là mưu mô và hẹn hạ.
Nhưng sao khi Đặng Tử San trở về,