Hôm nay vốn dĩ là một ngày nắng đẹp, vậy mà đối với Linh Vi lại không khác nào một ngày giông bão, cô đến tiệm cà phê có tên là X như đã hẹn, nhưng khi đứng trước cửa tiệm, cô lại có chút chần chừ và muốn thoái lui.
Thì ra cô vẫn là một người nhát gan như vậy, sợ đối mặt với hiện thực tàn khốc.
Hít một hơi thật sâu, Linh Vi cố bình tĩnh lại, cô thả lỏng hai tay đang siết chặt của mình và bước vào bên trong.
Vừa vào trong, cô đã nhìn thấy cô ta - Đặng Tử San, cô ta vẫn xinh đẹp rạng ngời như vậy, vẫn sang chảnh và quí phái, đúng chất một tiểu thư nhà giàu.
Mặc dù trong đám đông nhưng cô ta vẫn nổi bật đến thế.
Chỉ có thể giải thích đây là hào quang nữ chính, còn lại thì không còn cách nào để lí giải.
Linh Vi cố giữ cho khuôn mặt không lộ ra bất cứ biểu cảm gì, bước đến và ngồi xuống trước mặt cô ta một cách thản nhiên: "Chị vẫn khoẻ chứ?"
Cô ta đặt tách cà phê xuống nhẹ nhàng rồi nhìn cô trả lời: "Đương nhiên, có người mình yêu ở bên cạnh thì bị gì được chứ?"
Linh Vi thoáng chốc cứng đờ người, cô gắng gượng nặn ra một nụ cười công nghiệp: "Chị hẹn em ra rốt cuộc là có chuyện gì?"
Cô ta điềm tĩnh nhìn cô nhưng ánh mắt lại vô cùng sắt bén, dường như là đang muốn xuyên thủng qua người của cô vậy: "Chắc em là người rõ hơn chị mà nhỉ?"
Linh Vi cúi đầu: "Em...!không biết chị đang muốn nói gì."
"Được, vậy chị nói thẳng với em vậy, em gái, em nên buông tay đi, em có cố gắng níu kéo cũng vô dụng thôi.
Anh ấy vốn là người đàn ông của chị.
Vì chị nể tình em là em gái của chị nên chị mới mời em ra đây nói chuyện, nếu em không chịu biết điều thì chị cũng hết cách." Đặng Tử San dừng lại vài giây rồi nói tiếp: "Chị còn chưa tính đến, em đã nhân lúc chị rời đi mà cướp lấy người của chị đấy.
Vậy mà bây giờ, em vẫn còn mặt dày đeo bám không chịu kí vào đơn ly hôn, em tưởng mình thật sự có thể thay chuyển tình thế?"
Linh Vi cúp mắt, cô nói nhỏ: "Nhưng khi đó, khi đó không phải là do chị đã quyết định bỏ đi sao? Bây giờ lại trách em?"
Đặng Tử San tức giận, sắc mặt cô ta trở nên nghiêm trọng hơn, đôi mắt đỏ ngầu như muốn đánh người: "Đặng Linh Vi, cô đừng cho rằng tôi không biết lúc trước cô đã dòm ngó đến anh rể tương lai của cô, cô đừng tưởng tôi không biết cô luôn ra sức tiếp cận Minh Hạo.
Tôi gọi cô một tiếng em, xưng một tiếng chị đã là nhân nhượng lắm rồi.
Cô đừng khiến tôi thêm căm ghét cô nữa, cô đừng quên, mẹ cô là kẻ thứ ba phá hoại gia can của người khác thế nào, cô càng không được quên bản thân đã được sinh ra một cách dơ bẩn thế nào.
Quả nhiên, mẹ nào con nấy, không thay đổi một tí nào."
Trước những lời nói nặng nề của Đặng Tử San, Linh Vi luôn cố nhẫn nhịn, kìm nén, hai tay cô siết chặt lại, nhưng không có cách nào phản kháng, vì cô ta nói không hề sai, người sai chính là cô, cô được sinh ra trên thế gian này chính là một việc sai trái nhất.
"Nói gì đi chứ? Cô tưởng cứ im lặng, cứ cúi đầu là sẽ trốn tránh được sao? Ha! Phải rồi, tôi từng nghe nói, cô còn tự tử để khiến Tần Minh Hạo hồi tâm chuyển ý, khiến anh ấy thương hại cô, yêu cô? Đúng là loại đàn và hạ tiện, có phải liêm sỉ của cô bị có tha rồi không? Tôi nói cho cô hay, cho dù cô có chết thì anh ấy, trong tim anh ấy chỉ có một mình tôi mà thôi, ba năm rồi cũng không thay đổi, vì thế...!tôi cảnh cáo cô, tránh xa anh ấy ra.
Tốt nhất là nhanh chóng kí vào đơn ly hôn, đừng đi hại người, hại mình nữa."
Từng lời nói của Đặng Tử San như vạn tiễn xuyên tâm khiến cho cơ thể Linh Vi bất giác run rẩy, đầu óc cô như một mớ hỗn độn.
Căn bệnh của cô cứ tưởng đã thuyên giảm nay đột nhiên lại tái phát trở lại.
Trong đầu cô không ngừng hiện lên những lời lăng mạ, phỉ báng: Hồ ly tinh, kẻ thứ ba, hèn hạ, vô liêm sỉ, đê tiện, mặt dày, không biết thân biết phận.
Những lời nói đó không những cứ quanh quẩn trong đầu óc của cô, mà hình ảnh của lần bị bạo lực học đường cũng không ngừng hiện lên, bọn họ cũng phỉ báng cô như vậy.
Nhưng bọn họ thì biết thì chứ? Cô muốn như vậy sao? Cô được lựa chọn số phận của mình à? Nếu được lựa chọn, nếu được đầu thay lại một lần nữa, cô chắc chắn không muốn làm một đứa con hoang, cô cũng là con người, cô cũng cần yêu thương, tại sao cùng là con người với nhau nhưng lại phân biệt đối xử như vậy?
"Đủ rồi! Đừng nói nữa!" Cô hét lên, cơ thể cũng ngừng run rẩy, cô ôm đầu muốn cho bản thân tỉnh táo lại.
Vậy mà Đặng Tử San lại không