Sau khi Tần Minh Hạo trở về, Linh Vi đã trở về với trạng thái bình thường, thậm chí cô còn vui vẻ cười nói với anh như thường ngày, không để lộ ra bất e điểm bất thường nào.
Giống như trong cơ thể của Linh Vi có hai con người đối lập vậy, một bên thì vui vẻ, lạc quan, một bên thì tiêu cực, bi quan.
Nhưng cho dù là con người nào thì Linh Vi cũng không muốn kể cho anh biết chuyện của ngày hôm nay, cũng không muốn nhắc đến Đặng Tử San.
Đó là một cái tên cô muốn hận cũng không hận được mà thích lại càng không thể, cô đối với cô ta chỉ có trốn tránh.
Còn cô ta, chắc chắn là căm thù Linh Vi lắm, vì mẹ cô đã khiến gia đình hạnh phúc của cô ta trở nên xào xáo, rồi đột nhiên từ đâu lại lòi ra một đứa em gái, em gái ấy là kết hôn với bạn trai của cô ta.
Nhưng nói đi thì phải nói lại, nếu ba cô ta không lăng nhăng thì đâu có những chuyện này, nếu cô ta không bỏ đi đột ngột, nếu cô ta không giấu giếm mà bàn bạc trước với Tần Minh Hạo là được rồi, Tần Minh Hạo yêu cô ta như vậy, không lẽ không chờ được cho đến khi cô ta trở về? Hơn nữa người ép Linh Vi phải gả thay cho cô ta bằng được là Đặng lão gia chứ cô đâu hề muốn cướp giật của ai? Suy cho cùng, tất cả mọi người đều có lỗi trong chuyện này, nhưng cớ gì lại đổ lên hết cho Linh Vi?
Linh Vi chợt lại rơi vào suy tư, mỉm cười nhưng lại có cảm giác rất gượng gạo.
Tần Minh Hạo thấy vậy liền hỏi cô: "Em sao vậy?"
"Không có gì, chỉ là...!hôm nay em không có khẩu vị." Linh Vi muốn nói qua loa cho qua chuyện, Tần Minh Hạo biết điều đó nhưng cũng không để ý mấy, chỉ hùa theo cô: "Ồ! Anh thấy em có ngày nào là ăn ngon miệng đâu.
Nếu cứ như này thì em sẽ bị gió thổi đi mất, gầy quá mức rồi."
Anh thấy cô không nói gì, chỉ cười cười nên nói tiếp: "Chúng ta ăn xong thì đi ra ngoài chơi đi!"
Ánh mắt Linh Vi hiện lên vẻ nghi hoặc, cô nghiêng đầu nhìn anh, còn chưa nói gì thì đã bị anh cướp lời: "Không phải lúc trước em nói muốn cùng anh ra ngoài chơi sao? Trùng hợp là anh mới biết được một bộ phim hay, hôm nay là ra rạp, em cùng anh đi xem phim đi!"
Nghe Minh Hạo nói vậy thì Linh Vi cảm thấy vui hẳn lên, vì trước đây cô và anh rất ít khi cùng nhau ra ngoài, mà rạp chiếu phim lại là nơi mấy cặp tình nhân hay hẹn hò, yêu đương nên Linh Vi cảm thấy đây là một cơ hội tốt để cô được ở gần bên anh thêm một chút.
"Ừm!" Vậy là Linh Vi đã hí hửng gật đầu lia lịa, anh thấy cô vui như vậy trong lòng cũng vui lây, nhẹ nhàng xoa đầu cô: "Vậy thì ăn nhiều vào, đừng để một lát nữa đang xem phim thì đói bụng."
...
Linh Vi từ trên lầu hớn hở chạy xuống với bộ đầm hoa nhí kín đáo dài tay, chân váy cũng dài đến qua đầu gối nhưng rất đẹp hợp với cô.
Cô bước đến trước mặt anh, nở nụ cười rạng rỡ và xoay một vòng như một nàng thiếu nữ, hỏi: "Có đẹp không?"
Lần này cô thật sự mong rằng anh có thể khen cô một câu chứ không phải là "tạm được".
Mỗi làn ngượng ngùng, Tần Minh Hạo lại theo thối quen mà lấy tay che miệng, cảm giác rất đáng yêu, anh nói: "Ừm! Rất đẹp."
Anh nói đẹp nhưng rõ ràng là không nhìn toàn thể mà chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc cổ trắng ngần của cô, vì thiết kế phần vai hơi rộng nên anh có thể thấy rõ ràng xương quai xanh của cô, chỉ muốn cắn một cái.
Chợt, anh ôm lấy Linh Vi, mặt anh dụi dụi trên vai của cô, hít một hơi thật sâu.
Chính là mùi hương quen thuộc này, rất thơm, rất dễ chịu khiến cho con người ta trở nên hăng máu.
Anh ngẩng mặt lên, hôn vào phần cổ của cô, để lại một dấu đỏ nhưng mà Linh Vi không hề hay biết.
"Anh...!anh làm gì vậy? Không phải nói sẽ đi xem phim sao?" Linh Vi đỏ mặt, giọng nói cũng lắp bắp, không rõ.
Anh buông cô ra rồi lại