Từ hôm tức giận rời đi, Tần Minh Hạo đã không còn về biệt thự một lần nào nữa, nhưng anh cũng đã trả lại một chút tự do cho Linh Vi, không nhốt cô trong phòng mà nhốt cô trong biệt thự.
Sau khi được trả lại một ít tự do nhỏ nhoi, Linh Vi không hiểu sao đột nhiên lại nghĩ thông, cô không ủ rũ trong phòng, cũng không nhịn ăn nữa.
Cô trở lại cuộc sống như bình thường.
Mỗi ngày cô đều vui vẻ đi dạo quanh biệt thự, ngồi xích đu để ngắm cảnh, ngắm bầu trời rồi lại đi trồng hoa, cắm hoa, nấu ăn.
Dường như trên môi của Linh Vi lúc nào cũng hiện diện một nụ cười dịu dàng, nếu là người ngoài thì ai sẽ nói rằng cô bị trầm cảm chứ.
Thậm chí là mấy người giúp việc trong biệt thự cũng không thể tin nổi.
Họ cảm thấy thiếu phu nhân của họ vừa là một phụ nữ xinh đẹp, dịu dàng lại còn đảm đang, không giống với những cô tiểu thư bình thường.
Tóm lại là một người vợ vô cùng tốt mà người đàn ông nào cũng muốn có, vậy thì tại sao thiếu gia lại không thích cô ấy chứ?
Một người giúp việc nào đó biết chuyện bèn lên tiếng: "Tôi nghe nói người thiếu gia yêu không phải thiếu phu nhân mà là chị của thiếu phu nhân, là thiếu phu nhân đã chia cắt hai người bọn họ.
Nói trắng ra là tiểu tam phá hoại tình cảm của chị mình."
Vậy là một cuộc bàn luận sôi nổi đã diễn ra trong biệt thự.
Linh Vi cũng biết bọn họ nói gì và nghĩ về cô ra sao nhưng cô lại tỏ ra không quan tâm, không để ý đến những lời nói khó nghe đó.
Quản gia nhìn thấy sự chịu đựng của Linh Vi mà đau lòng nhưng la mắng một lúc cũng không la mắng được cả đời.
Sức già yếu ớt của quản gia sao có thể ngăn cản được miệng của bọn họ, trừ phi...!là thiếu gia ra mặt lên tiếng.
Nhưng quản gia biết rõ hơn ai hết, Tần Minh Hạo sẽ chẳng bao giờ để tâm đến những chuyện này.
...
Vào một ngày nọ, đột nhiên Đặng gia lại gọi điện đến cho Linh Vi: "Rốt cuộc thì nuôi mày có tác dụng gì chứ? Ngay cả một người phụ nữ cũng không biết làm à? Mày gả vào Tần gia cũng đã ba năm mà chẳng có chút động tĩnh nào.
Mày không biết quyến rũ Tần Minh Hạo sao? Không biết làm cách nào để có thai à? Tao cho mày một tháng, nhất định phải có tin vui, tao không cần biết mày dùng cách gì, nhất định phải khiến Tần Minh Hạo lên giường với mày, củng cố thêm tình thân giữa hai nhà họ Tần - Đặng."
Linh Vi nghe xong cuộc điện thoại mà tay chân trở nên run rẩy mất kiểm soát, cô ngồi bẹp xuống nền nhà lạnh ngắt, tay bấu chặt vào váy, nước mắt không ngừng chảy ra.
Rồi đột nhiên, cô lại cười khổ một tiếng, sự buốt giá nơi trái tim không ngừng dâng trào.
Quả nhiên Đặng gia không có ai xem cô là người, họ chỉ xem cô là một công cụ.
Quả nhiên...!giữa biển người mênh mông, muốn tìm được chân tình dành cho cô...!là không có khả năng.
Thứ cô muốn chỉ là một chút ấm áp, một hơi ấm giữa trời đông lạnh giá...!nhưng mãi mãi vẫn không thể có được.
Đến cuối cùng...!cô chỉ có thể cảm nhận được lòng người đáng sợ mà thôi.
...
Một tuần sau, vào một bữa tối giông bão, cơn gió nào đó đã cuốn Tần Minh Hạo trở về biệt thự.
Lúc ấy Linh Vi đang chuẩn bị cơm tối, nhìn thấy Minh Hạo thì liền hiểu ra chuyện gì.
Sáng nay cô đã nghe tin rồi, Đặng Tử San, người chị cùng cha khác mẹ của cô cuối cùng cũng đã trở về.
Vì vậy cô biết rõ anh cũng sẽ trở về tìm cô nên cô đã cất công chuẩn bị một bữa cơm thịnh soạn để chờ anh.
Nhưng lúc này, Tần Minh Hạo còn tâm trạng ăn cơm sao? Tâm trí của anh vốn không đặt lên bàn cơm này, anh đi thẳng vào trong và đặt lên bàn một tờ giấy, ánh mắt rất cương quyết: "Ly hôn đi!"
Cô biết rõ ngày này rồi cũng sẽ đến, người trong lòng anh ấy trở về rồi thì...
Nhưng cô vẫn không tránh khỏi sự đau đớn truyền đến từ trái tim.
Cô cắn chặt môi, cố gắng nuốt nước mắt vào tim rồi nở một nụ cười thật tươi: "Ăn cơm trước đã rồi nói."
Nụ cười của Đặng Linh Vi vừa rạng rỡ, vừa chứa đầy ánh sáng đẹp đẽ.
Vì cô có một đôi mắt cười nên khi cười lên càng thu hút người nhìn, ngay cả Tần Minh Hạo cũng phải công nhận nụ cười của cô rất đẹp.
Nhưng...!anh lại vô cùng chán ghét nó, anh không thích nụ cười này của cô.
Cô cười tươi như vậy để cho ai xem chứ? Sao cô có thể cười vô tư như vậy trước mặt người đàn ông ghét cô đến tận xương tủy? Tại sao cô có thể giả vờ vui vẻ khi anh nói muốn ly hôn?
Hàng ngàn câu tạo sao đặt ra trong đầu anh khiến anh vô cùng khó chịu, vô cùng tức giận.
Linh Vi bới một chén cơm to đến trước mặt anh, cô hi vọng anh có thể ăn thử bữa cơm do chính tay cô nấu một lần.
Đã ba năm rồi, cho dù cô có cố gắng làm gì anh cũng chưa từng động đũa, có lẽ lần này...!anh sẽ...
Xoảng!!!
Tần Minh Hạo tức giận kéo tấm khăn trải bàn làm cho cơm canh đều bị đổ hết xuống đất.
Nhưng Linh Vi cũng không quá bất ngờ, cô lại mỉm cười với anh rồi ngồi xổm xuống, từ từ nhặt những mảnh vỡ đang