Tần Minh Hạo là một người rất giữ lời hứa, lời anh đã nói thì nhất định sẽ làm được, ngày hôm sau khi vừa tỉnh dậy thì cô đã nhìn thấy anh ở trong phòng mình, sắp xếp đồ đạc, những món đồ mà anh thường dùng đã được chuyển đến căn biệt thự này.
Cô đã vui mừng đến nổi không kiềm chế được mà gọi một tiếng: "A Hạo."
Lúc đầu anh có chút không vui, còn cau mày nhưng sau đó đã nhanh chóng nhập vai, quay sang cười với cô: "Tỉnh rồi sao?"
Đặng Linh Vi dường như bị nụ cười đó thu hút, trái tim đầu thương tích của xô cũng vì nó mà lỗi một nhịp.
Có lẽ đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh mỉm cười với cô, nụ cười chưa bao giờ dành cho cô.
Linh Vi bỗng chốc đã bị đơ người, cô ngẩn ngơ nhìn anh một hồi lâu mới bừng tỉnh.
Cô nhanh chóng vào nhà tắm vệ sinh cá nhân rồi dùng cơ thể đầy thương tích của mình xuống lầu làm bữa sáng.
Đây là ngày đầu tiên vở kịch được vén màn nên cô muốn tự tay mình làm tất cả, tự tay mình chăm sóc anh.
Khi Tần Minh Hạo từ trên lầu bước xuống đã nhìn thấy cô đang lom khom ở dưới bếp.
Anh nhìn cô khó chịu một lát, đột nhiên cô lại quay đầu và nhìn anh nở nụ cười tươi tắn mà trước giờ anh cũng chưa từng thấy.
Đây có lẽ là lần đầu tiên anh nhìn thấy nụ cười hồn nhiên, vô lo vô nghĩ từ cô.
Trong lòng chợt loé lên mọt cảm giác kì lạ khó tả, cố dồn nén nó xuống, anh ho khan vài cái rồi ngồi vào bàn.
Nhanh chóng, bữa sáng đã được làm xong, Linh Vi đem bữa sáng lên, anh chợt nhìn thấy bàn tay cô vẫn đang băng bó, đấy là những vết thương của buổi tối ngày hôm qua.
Anh đã không nhịn được mà lên tiếng: "Đừng để vết thương chạm nước."
Linh Vi lại bị khựng lại, chỉ là một lời nói quan tâm đơn giản nhưng cô đã phải cố kìm nén lắm lắm mới không để bản thân rơi nước mắt.
Cô mỉm cười: "Em biết anh có thối quen uống cà phê vào buổi sáng, mau nếm thử xem mùi vị thế nào.
Anh biết không,mấy năm nay em đều luyện tập pha cà phê, chỉ là không có cơ hội để anh thưởng thức tay nghề của em.
Linh Vi ngồi xuống ghế, chống hai tay lên bàn và nhìn anh chằm chằm, lúc đầu anh vẫn xòn cảm thấy mất tự nhiên, chán ghét nhưng rồi cũng đã dần thích ứng: "Ngon lắm."
Nhận được lời khen của Tần Minh Hạo, cô cảm thấy rất vui, dường như cả buổi cô đều nhìn anh ăn mà bản thân không động vào thức ăn dù chỉ một lần.
Nhìn thấy sự vui vẻ ngốc nghếch của