Ân Dĩ Mặc đứng ở cửa, cả người toát ra sự ớn lạnh cùng sát khí.
Vào thời điểm đó, ánh mắt của anh như một lưỡi kiếm, lạnh lùng quét qua căn phòng, cả ông Hoàng và bà Hoàng đều cảm thấy như bị d.
a.
o cắt qua, toàn thân run lên.
“Tô Thời Sơ!” Ân Dĩ Mặc nhắm mắt lại, gầm nhẹ một tiếng, thấy người phụ nữ trong phòng đang cúi đầu, bị trói vào một cái ghế rách nát, mái tóc rối bời.
Anh bước mạnh mẽ tới, cởi dây thừng cho cô, đưa tay nâng cằm cô, ép cô ngẩng đầu lên…
Đôi mắt của Tô Thời Sơ đỏ ngầu!
Ngay cả Ân Dĩ Mặc cũng sững sờ khi nhìn thấy ánh mắt này của cô.
Anh chú ý tới Tô Thời Sơ bình thường ngoan ngoãn bỗng nhiên thay đổi toàn bộ tính cách, khuôn mặt to bằng lòng bàn tay anh giờ đã sưng lên, Ân Dĩ Mặc nhíu mày, đoán xem vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Tơ Thời Sơ vùng ra khỏi tay Ân Dĩ Mặc, quay đầu đi, nhìn chằm chằm vào bà Hoàng.
Đôi mắt cô nhìn bà Hoàng đỏ như m.
á.
u và lạnh giá!
Ánh mắt của Tô Thời Sơ thật sự quá mức rợn người, khiến bà Hoàng rụt cổ, không dám nhìn cô nữa.
Nhưng đồng thời, sự xuất hiện của Ân Dĩ Mặc cũng khiến cho vợ chồng hai người bọn họ sáng mắt lên.
“Ân tổng! Ngài tới rồi!”
Dựa vào năng lực của hai vợ chồng già họ thì hoàn toàn không thể gặp được Ân Dĩ Mặc, hôm nay sở dĩ họ bắt cóc Tô Thời Sơ cũng vì nghe một số người “chỉ đạo” nên mới làm vậy.
Thật không ngờ, Ân Dĩ Mặc thực sự đến đây.
Ông Hoàng có chút kích động và căng thẳng, hai tay không ngừng chà xát trước người:
“Ân tổng, ngài đại nhân đại lượng, cho con trai chúng tôi một con đường sống đi, Lạc Lạc mới hơn hai mươi tuổi, cuộc đời còn dài!”
Bà Hoàng ở bên cạnh cũng vui mừng rạng rỡ, không khỏi xen vào: “Ngài nhìn hai vợ chồng già chúng tôi lớn tuổi rồi, cũng không dễ dàng, trong nhà chỉ có một đứa con trai duy nhất, cả nhà đều sống dựa vào nó.
”
Vốn dĩ Tô Thời Sơ tưởng rằng sự xuất hiện của Ân Dĩ Mặc sẽ khiến đôi vợ chồng này có điều kiêng kỵ, không ngờ rằng họ lại vô liêm sỉ như vậy, vẻ mặt nói to rõ ràng không biết xấu hổ, quay đầu cầu xin anh tha thứ.
Ân Dĩ Mặc đứng trước mặt Tô Thời Sơ, đưa lưng về phía cô, nhìn vẻ mặt nịnh nọt của đôi vợ chồng trước mặt, khuôn mặt lạnh lùng đóng băng trong nháy mắt
“Lớn tuổi rồi quả thật không dễ dàng.
” Ân Dĩ Mặc nói, đôi mắt hai người trước mặt đều sáng lên.
Khuôn mặt người đàn ông không biểu cảm, trong mắt tràn đầy sát khí: “Nếu như không phải nể tình hai người đã lớn tuổi, tôi sẽ không không ra tay.
”
Vợ của Ân Dĩ Mặc sao có thể bị người ta đối xử như vậy!
Nghĩ đến đây, quai hàm Ân Dĩ Mặc siết chặt lại, hai tay buông thõng bên hông nắm chặt thành nắm đấm, xương cốt kêu răng rắc.
Trong lòng Ông Hoàng và bà Hoàng lộp bộp một tiếng.
Ân Dĩ Mặc lười quan tâm đến hai người đó, một lần nữa xoay người, hơi khom lưng, bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve mặt Tô Thời Sơ, âm thanh hiếm thấy sự dịu dàng:
“Có sao không?”
Tô Thời Sơ lắc đầu, đứng dậy khỏi ghế và lảo đảo bước đi vài bước.
Ân Dĩ Mặc nhìn dáng vẻ cố gắng chống đỡ của cô thì cau mày, kiềm chế việc muốn đỡ lấy tay cô.
Ông Hoàng và bà Hoàng vẫn chưa từ bỏ ý định, thấy Ân Dĩ Mặc quan tâm Tô Thời Sơ, hai người lập tức lại bắt đầu khổ nhục kế:
“Thời Sơ à, dù sao cháu cũng ở bên Lạc Lạc nhà chúng ta năm năm, luôn có tình cảm, để cho người một nhà chúng ta đoàn tụ đi.
”
Tô Thời Sơ cắn răng, trong nháy mắt vừa đứng lên liền cảm thấy đầu óc choáng váng, thậm chí đứng không vững, nhưng vẫn ngoan cố ngẩng đầu, ánh mắt hung ác nói:
“Nằm mơ!”
Nói xong câu này, cô ngã thẳng xuống đất.
Ân Dĩ Mặc nhanh chóng duỗi tay ra, ôm cô vào lòng rồi bế ngang lên.
Sau khi bế cô lên, Ân Dĩ Mặc mới giật mình phát hiện sau gáy Tô Thời Sơ sưng to, xem ra bị đánh không nhẹ.
Người phụ nữ ngu xuẩn, anh mới đi chưa đầy một ngày mà cô đã bị người đánh thành thế này.
Ân Dĩ Mặc im lặng, cơn cáu kỉnh dâng lên, lập tức ôm lấy Tô Thời Sơ, sải chân dài bước đi,