Ân Dĩ Yên cũng tự biết mình đuối lý nên không tiếp tục cãi nhau với Ân Dĩ Mặc.
Tuy nhiên nhìn thấy anh trong tiềm thức lo lắng cho Tô Thời Sơ, Ân Dĩ Yên vô cùng hài lòng, chuyện lần này Tô Thời Sơ bị bắt cóc cũng không xem là tất cả đều là chuyện xấu.
Ít nhất Ân Dĩ Yên có thể xác định em trai mình vẫn có tình cảm với Tô Thời Sơ, nếu không bộ dạng hỗn loạn vừa rồi chẳng lẽ chỉ là giả vờ thôi sao?
Nghĩ đến đây, cô ấy vui vẻ chào Ân Dĩ Mặc, nói về nhà nấu canh cho Tô Thời Sơ bồi dưỡng cơ thể, để anh ở lại đây chờ.
Không lâu sau, bác sĩ bước ra.
“Người nhà Tô Thời Sơ?”
Ân Dĩ Mặc đút hai tay vào túi, ánh mắt nhàn nhạt: “Nói đi.”
Bác sĩ cũng không nghĩ tới người nhà Tô Thời Sơ lại là Ân Dĩ Mặc, sắc mặt vốn bình tĩnh nhất thời run lên: “Ân… Ân tổng?”.
“Có chuyện gì mau nói.” Ân Dĩ Mặc nhíu mày, trong lòng càng thêm khó chịu, anh giật giật cúc áo nơi cổ, trong mắt hiện lên vẻ sốt ruột.
Thấy tâm trạng anh không tốt, bác sĩ không dám chậm trễ, “Trên mặt và tay cô Tô là ngoại thương, không có gì đáng ngại.
Tuy nhiên trên đầu cô ấy vốn có vết thương cũ, lần này lại bị đánh nặng nên trong đầu bị tích tụ máu, bây giờ bị chấn động não nhẹ.”
“Nhưng cũng không phải vấn đề gì lớn, nghỉ ngơi dưỡng thương tốt, m.á.u tụ tản đi thì không sao nữa.”
Có vết thương cũ từ khi nào?
Trong mắt Ân Dĩ Mặc hiện lên vẻ nghi ngờ, Tô Thời Sơ từng bị đánh lúc nào?
Anh thu hồi suy nghĩ, đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng, đôi mắt hẹp dài sâu thẳm.
…
Trong phòng.
Tô Thời Sơ từ từ tỉnh lại, vừa mở mắt nhìn thấy một màu trắng tinh, suy nghĩ dần dần trở về, cô nhớ tới chuyện trước khi mình ngất xỉu.
À đúng, cô được Ân Dĩ Mặc cứu.
“Tỉnh rồi sao?” Âm thanh nhàn nhạt của Ân Dĩ Mặc từ một góc phòng truyền đến.
Tô Thời Sơ nghiêng đầu, nhìn thấy thân hình thon dài của Ân Dĩ Mặc đang đứng trước cửa sổ, ánh sáng chiếu xuống, che khuất khuôn mặt anh tuấn của anh trong bóng tối, khó có thể nhìn rõ biểu cảm của anh.
Tô Thời Sơ: “Tôi đang ở trong bệnh viện hả?”
Ân Dĩ Mặc nhếch môi, nói châm biếm: “Chúc mừng cô, đầu óc vẫn còn dùng được.”
Tô Thời Sơ: ...
Cô quay mặt đi, vừa mới tỉnh lại nên cô lười cãi nhau với Ân Dĩ Mặc.
Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng cô luôn cảm thấy đầu nặng trĩu, phản ứng trở nên hơi chậm chạp.
“Sao tôi cảm thấy đầu tôi lại nặng như vậy?” Tô Thời Sơ ngây người nằm ở trên giường, hai mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm trần nhà, khẽ mở miệng.
“Nói nhảm, ai đội cái túi to trên đầu mà không nặng?” Ân Dĩ Mặc vẫn không chút khách khí, nói chuyện cay nghiệt.
Tô Thời Sơ không thể nhịn được nữa, quay đầu lại đáp trả: “Ân tổng, tôi là bệnh nhân, hiểu không? Anh có thể có thái độ tốt hơn một chút đối với bệnh nhân không?”
Ân Dĩ Mặc nhìn cô một cái: “Tôi chưa bao giờ kiên nhẫn với bệnh nhân có vấn đề về não.”
Tô Thời Sơ chỉ cảm thấy đầu càng ngày càng đau, nghe Ân Dĩ Mặc chế giễu, cô càng hy vọng đầu mình có thể nứt ra bất cứ lúc nào, sau đó não sẽ chảy khắp sàn nhà, dọa c.h.ế.t cái tên Ân Cẩu này, khỏi cho anh nói mấy lời khó nghe.
Đúng lúc này, Lâm Hoài đẩy cửa tiến vào: “Ân tổng, đã giải quyết xong rồi.”
“Biết rồi.” Ân Dĩ Mặc híp mắt lại, âm thanh lạnh lùng và ảm đạm.
Tô Thời Sơ quay đầu nhìn Lâm Hoài, mơ hồ đoán được chuyện anh ấy nói chắc hẳn là xử lý vợ chồng nhà họ Hoàng.
Nghĩ đến những lời ác độc mà bà Hoàng nói, Tô Thời Sơ nhắm mắt lại, đôi mắt lãnh đạm.
Một số người không đáng được thông cảm chút nào.
Lâm Hoài bước vài bước đến gần, hạ thấp âm thanh nói: “Còn nữa, hình ảnh anh ôm phu nhân lúc nãy bị paparazzi chụp được, bây giờ trên mạng khắp nơi đều đang bàn tán.”
Nghe vậy, Ân Dĩ Mặc nhíu mày nhưng cũng chỉ trong chớp mắt: “Xử lý tốt quan hệ công chúng.”
Ý của những lời này hiển nhiên là không có ý định đè xuống.
Trước kia, Ân Dĩ Mặc chưa bao giờ nghĩ đến việc tiết lộ danh tính Ân phu nhân của Tô Thời Sơ.
Bởi vì anh cảm thấy cuộc hôn nhân này sẽ không duy trì quá lâu, ban đầu mà càng náo loạn thì sau này