Mái tóc đen của Tần Mộc Ngữ phân tán xoã xuống vai, ngẩng đầu lên nhìn hắn: “Anh làm sao vậy?”
Ngự Phong Trì lúc này mới hoàn hồn, ánh mắt dịu dàng như trước, thấy cô đứng dậy đi về phía hắn, nhẹ nhàng vươn tay gập màn hình máy tính, gạt bỏ mọi tĩnh lặng trong đáy mắt cô. “Không có việc gì.” Hắn thản nhiên nói.
Hai tay Tần Mộc Ngữ chống lên lên mặt bàn, nhìn hắn khép lại máy tính, nhẹ giọng hỏi: “Ngự lão tiên sinh tìm anh sao?”
Mí mắt Ngự Phong Trì hơi giựt lên một cái.
Khóe miệng cong lên cười nhẹ, tay cũng nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay mềm mại của cô, mở miệng nói: “Nói thật, nếu anh thực sự muốn chạy trốn thì ông cũng không có khả năng tìm được anh. Lúc trước ở Hà Lan, có rất nhiều cơ hội để trốn thoát, nhưng anh cũng không dám đi, anh sợ lúc ấy em còn bị ông kiểm soát, một khi có động tĩnh gì thì ông sẽ làm tổn thương em, cho nên nghe tin tức của em từ ông nội, anh mới không dám rời đi.”
Nắm chặt bàn tay cô, đem ấm áp truyền sang cô, Ngự Phong Trì nhẹ giọng nói: “Em cứ ở trong này, yên tâm đi.”
Tần Mộc Ngữ nhẹ nhàng cụp mắt xuống, dưới hàng mi dài là đôi mắt trong suốt như hồ nước, tĩnh lặng yên ắng.
Cho tới bây giờ cô luôn biết rằng bản thân rất ích kỉ, giống như cô luôn biết rõ một Ngự gia khổng lồ sẽ không bao giờ đồng ý để người phụ nữa như cô cùng với người thừa kế duy nhất của họ ở bên nhau như hình với bóng. Thế mà cô lại dựa vào sự giúp đỡ của hắn để đi tới cái thành phố mà bông tuyết luôn tung bay đầy trời này.
Xa xôi như vậy, xa đến nỗi khi ở nơi này, tất cả mọi chuyện đã qua đều trở thành những hồi ức xưa cũ, không cần phải nhớ đến nữa.
Điện thoại bàn đột nhiên kêu lên.
Cô liếc mắt nhìn một cái, sau đó nhẹ nhàng nhấc điện thoại: “Hello?”
“Hello, Is this Miss Anglia?” Một giọng nói tiếng Anh thật thuần khiết truyền đến.
Khuôn mặt nhỏ nhắn, thanh thuần hiện lên một tia kinh ngạc, lên tiếng trả lời: “…Yes.”
Ngự Phong Trì yên lặng nghe cô nói chuyện, suy đoán đây là một cuộc gọi phỏng vấn, hắn cảm thấy lòng bàn tay nắm hờ của chảy đầy mồ hôi, những vẫn trả lời trôi chảy như cũ, bên môi gợi lên nụ cười thản nhiên yếu ớt.
Đợi cô dập điện thoại, nụ cười yếu ớt trên môi Ngự Phong
Trì cũng chưa mất đi.
“… Thành công?” Hắn quan sát biểu hiện trên khuôn mặt cô, dịu dàng hỏi.
Tần Mộc Ngữ có vẻ kích động, đôi mắt trong suốt như hiện lên tia sáng, cũng cười yếu ớt, đứng lên: “Em không biết nữa, hình như đối phương họ rất hài lòng. Anh có đoán được là công ty nào liên lạc với em không?”
Ngự Phong Trì phối hợp với cô thừa nước đục thả câu, ngón tay chỉ vào huyệt thái dương: “À... Là IELTS thế giới à?!”
“Chán ghét!” Cô nhịn không được liền nở nụ cười, đẩy người hắn ra, chậm rãi nói: “Là một công ty đào tạo thuộc sở hữu của Megnific Coper, anh đã nghe qua cái tên này chưa? Toàn bộ tổng công ty có khoảng 20.000 nhân viên, chi nhánh phân bố vô số trên toàn thế giới….”
“Tốt, tốt quá…!” Ngự Phong Trì chặn ngang lời nói của cô, ánh mắt cưng chiều nhìn cô: “Anh biết mà, rất lợi hại, đó là một tập đoàn rất hùng mạnh, có mặt trong Top 50 công ty lớn nhất, đúng không?... Xem ra anh phải chúc mừng em, nhanh như vậy ở nơi này đã được tuyển dụng vào công ty lớn. Em không cảm thấy chúng ta nên ôm một cái để chúc mừng sao?”
Tần Mộc Ngữ ngẩn ra, theo bản năng nhìn cái bàn ngăn cách ở giữa, lắc đầu cười nhẹ: “Em không với tới, thôi bỏ qua đi!”
Nụ cười trên môi Ngự Phong Trì dần biến mất, lại nhẹ nhàng nắm lấy tay ngăn cô đứng dậy, dáng người cao ngất đứng lên khỏi ghế, cách một cái bàn kéo lấy eo cô, mặc dù cái bàn hơi cứng, rất khó chịu, nhưng hắn lại rất cao, cho nên ôm như vậy cũng không hẳn là không thoải mái. Ngự Phong Trì nhẹ nhàng áp vào trán Tần Mộc Ngữ, nhìn cô chăm chú, chậm rãi nói: “Cũng không thể bỏ qua như vậy được… Em không với tới, vậy thì anh sẽ tới chỗ em, chúng ta chắc chắn sẽ có cách để chúc mừng!”
Trên trán Tần Mộc Ngữ lấm tấm mồ hôi, giọng nói mờ mịt như sương: “… Cục cưng còn ngồi đằng sau kìa!”