Ngự Phong Trì dừng lại một chút, nhìn thoáng qua Tiểu Mặc, mắt Tiểu Mặc sáng lấp lánh tò mò nhìn tư thế đang ôm của bọn họ, đôi mắt chớp chớp rất đáng yêu.
Ngự Phong Trì không nhịn được cười, chậm rãi buông cánh tay ra, nhìn biểu cảm trong ánh mắt Tiểu Mặc, hắn không hiểu sao liền cảm thấy có lỗi. Hơn nữa vừa mới đọc được những tin tức kia, trong lòng hắn cũng bắt đầu dâng lên cảm giác nguy hiểm.
Bên ngoài tuyết rơi thật an tĩnh, Ngự Phong Trì vuốt ve gương mặt Tần Mộc Ngữ, mềm mại và nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn trên trán cô, chỉ hi vọng những chuyện trong dự đoán đến chậm một chút, càng chậm càng tốt. Cô đã không màng danh lợi mà chỉ mong niềm hạnh phúc, vậy hãy cho cô thật nhiều thời gian như thế có được không?
…….
Sáng sớm tuyết bay lả tả.
Tần Mộc Ngữ đi xuống toà nhà, cảm thấy giày dưới chân có hơi ẩm ướt, lạnh buốt, giống hệt nhiệt độ ở bàn tay.
Cốc ca cao nóng trong tay cô đã sắp hết, cô quăng chiếc cốc và cả túi đựng vào thùng rác, nâng hàng mi dài lên, cô nhìn thoáng qua toà nhà bốn tầng này, mang phong cách cổ xưa vô cùng kiên cố rất đặc sắc. Nhẹ nhàng thổi hơi ấm vào lòng bàn tay, cô đi qua đường vạch kẻ dành cho người đi bộ đi về phía đối diện.
Lúc chạm chân tới đường bên kia thì đèn xanh tắt, một chiếc xe đi sát đường vạch kẻ đột ngột lao tới, tuyết bắn lên tung tóe, dính hết vào quần áo mọi người, dường như còn có thể nghe thấy một vài tiếng chửi rủa.
Cô cúi đầu, phủi tuyết dính trên áo khoác màu đen, tiếp tục đi đến tòa nhà kia.
Chiếc xe vừa mới đi qua đột ngột dừng trên đường.....
Trời tuyết, đường trơn trượt, xe còn chưa dừng hẳn ngay lức tức có người từ trên xe bước xuống, đôi mắt sây thẳm có nét đẹp tinh tế của người phương Đông, lại có chút mị hoặc và bức người của người phương Tây, anh ngước mắt lên nhìn thấy cả không gian tuyết rơi dày đặc,
xe dừng lại, người từ trên xe cũng bước xuống. Ánh mắt thâm thúy, tinh xảo như người phương Đông, lại có chút mị hoặc cùng khiếp người như phương Tây. Hắn nâng mắt nhìn tuyết rơi mù mịt, mọi người đều đang tất bật đi làm, giữa đám đông như vậy anh lại hoảng hốt nhìn thấy, một cô gái đang nhẹ nhàng cúi đầu, một vài bông tuyết còn vương trên người.
Trong khoảnh khắc đó, hình bóng cô ôm lấy
trái tim anh, nhưng chỉ là thoáng qua.
Mạc Dĩ Thành nhìn anh qua kính chiếu, hỏi: “Anh đang tìm cái gì?”
Thượng Quan Hạo ngay cả áo khoác cũng không có mặc, chỉ đơn giản một bộ tây trang đen, làm nổi bậy dáng người thon dài cao ngất, bông tuyết rơi trên lông mi anh, môi mỏng mở ra, cúi đầu nói: “Hình như tôi nhìn thấy cô ấy.”
Khoé miệng Mạc Dĩ Thành hơi giật giật, chậm rãi mở miệng: “Anh nên nhìn kĩ một chút, tuy rằng đây là Manchester nhưng cũng không thiếu những cô gái tóc đen, mắt đen ôn nhu, xinh đẹp. Phải nhìn kĩ xem đó có phải người anh muốn tìm hay không.”
Ngoài cửa kính của xe, người đàn ông đẹp như điêu khắc kia đang đứng thẳng.
Mạc Dĩ Thành biết mình nói có chút quá lời, nhìn đồng hồ, tiếp tục nói: “Chúng ta còn có vài phút để đến trụ sở chính, thứ anh phải suy nghĩ đầu tiên chính là làm thế nào để dàn xếp ban dám đốc bên kia, hoặc là, hôm qua cha mẹ Giang Dĩnh gọi điện nói muốn gặp mặt anh, máy bay cô ấy đi có thể đến trễ một ngày.”
Người ở bên ngoài xe, không có chút động tĩnh.
Sắc mặt Mạc Dĩ Thành trầm đi một chút, thò người ra, đóng cửa xe một cái thật mạnh, trầm giọng nói: “Không phải đã nói với anh rồi sao, miệng vết thương của anh không chịu nổi nhiệt độ lạnh buốt thế này, nếu không muốn chết, anh hãy lên xe đi, có được không? Thượng Quan…”
Rốt cục anh cũng cử động.
Trên chân mang theo một chút tuyết tiến vào, sườn mặt mị hoặc của Thượng Quan Hạo biến mất vào trong xe, cũng đem hình ảnh vừa nhìn thấy xoá đi hoàn toàn.
“Trước hết cậu hãy giúp tôi điều tra chuyện có liên quan đến Ngự Phong Trì… Cậu ta mang theo cái gì đến Manchester, chắc chắn cậu ta sẽ không đến đây khi không có vốn liếng gì trong tay....” Đôi môi mỏng khẽ động, đôi mắt tản ra ánh sáng: “Còn nữa… đừng kinh động đến cô ấy và thằng bé.”