Cánh tay rắn chắc của anh ôm lấy cô thật chặt, nghiêng đầu vùi sâu vào hõm cổ của cô nhẹ nhàng cọ xát, bàn tay đặt sau gáy cô nhẹ nhàng xoa tóc cô, đôi môi mỏng hơi hé mở, anh trầm giọng thì thầm: "Không sao đâu, mọi thứ đều ổn cả, không cần phải lo lắng, được không?"
"..." Cô hít sâu một hơi, nhưng vẫn không thể ngăn nổi những giọt nước mắt, chỉ có thể áp mặt vào cổ anh, ôm anh thật chặt không muốn buông ra.
Thượng Quan Hạo rất kiên nhẫn, đôi môi mỏng nhẹ nhàng chạm vào vành tai mềm mại của cô, tiếp tục ôm cô thì thầm dỗ dành, cánh tay cô đang ôm anh cũng từ từ buông lỏng, cả người tê dại vì giọng nói trầm thấp dịu dàng của anh, trong vòng tay ấm áp của anh thật ngọt ngào hóa thành một làn nước mùa xuân.
"Có thể anh chỉ ở đây với em và con được một lát nữa thôi, việc giải mã vẫn đang được tiến hành. Các số liệu đã gần hoàn chỉnh không khác biệt quá nhiều, đang có gắng hết sức để có thể hoàn tất quá trình tháo dỡ. Bên phía cảnh sát chẳng giúp ích được gì, cho nên anh muốn đích thân đến đó." Thượng Quan Hạo trầm giọng nói, vỗ nhè nhẹ vào lưng cô, "Đi ăn một chút đi, cục cưng chắc là đang chờ đến sốt ruột rồi."
Đôi mắt của cô ngấn lệ sáng long lanh: "Chuyện này có thể trôi qua như vậy sao? Cho dù là có kéo được Rolls xuống nước, thì cũng không tránh khỏi liên quan đến những chuyện bẩn thủi trước đó, nếu như không thể tẩy sạch lấy lại trong sạch cho anh, vậy nên làm gì bây giờ?"
Đôi mắt anh sâu như biển, hiện lên ánh sáng nhàn nhạt lạnh lẽo.
Hai bàn cánh tay rắn chắc ôm chặt eo cô, ánh mắt sáng lấp lánh như sao trời nhìn chằm chằm khuôn mặt cô, thấp giọng hỏi: "Không thể tẩy sạch, em còn cần anh không?"
Trong lòng Tần Mộc Ngữ run lên, cắn môi dưới: "Anh nói gì vậy?"
Thượng Quan Hạo hết sức thỏa mãn, dịu dành ôm lấy cô, trầm giọng nói: "Cho nên cứ để những thứ hư không đó đi gặp quỷ hết đi, ai cần chứ."
Trong phòng khách, Tiểu Mặc một tay cầm dao một tay cầm dĩa ngoan ngoãn chờ đợi, hai mắt nhìn chằm chằm vào đĩa trứng ốp lết không chịu rời đi.
Nhưng mà... vì sao mãi mà mẹ và chú vẫn chưa ra?
Tiểu Mặc không thể chịu được nữa.
Cái miệng nhỏ nhắn đỏ bừng mở ra, cậu bé kéo dài giọng ra hô lên: "Con... muốn... ăn... sáng...!"
Sau đó liền dùng dĩa chọc vào lòng đỏ trứng, giơ lên bỏ vào trong miệng.
Hai người ở trong bếp đều nghe thấy tiếng lầu bà lầu bầu của Tiểu Mặc, giật mình, bật cười ra tiếng.
Thượng Quan Hạo tao nhã ôm cô thật chặt, hôn lên má cô, lại trầm giọng hỏi: "Nếu có một ngày anh không còn gì cả, em còn muốn ở bên cạnh anh nữa không?"
Đôi mắt trong suốt của cô nhìn khuôn mặt anh, không nghĩ rằng sẽ có một ngày người cao ngạo như anh lại hỏi cô vấn đề này.
"Thượng Quan Hạo, trước giờ anh luôn lo lắng vấn đề này sao?" Cô nhẹ giọng hỏi.
Thượng Quan Hạo nhìn cô chăm chú: "Chưa từng lo lắng."
"Vậy tại sao bây giờ lại bắt đầu lo lắng?" Cô không hiểu, bật cười.
Trong đôi mắt của Thượng Quan Hạo hiện lên sự bối rối, đôi môi mỏng hơi hé ra, cuối cùng vẫn nói ra được: "Bởi vì anh đã có gia đình phải nuôi một vợ và con trai... Em nhìn đi, đàn ông thật là khổ."
Tần Mộc Ngữ giật mình, nhịn không được "phụt" một tiếng, phì cười ngã vào lòng anh.
... Có trời mới biết, đây tuyệt đối, tuyệt đối không phải khí phách lạnh lùng trước đây của Thượng Quan Hạo.
Khóe miệng tuấn dật của anh cũng cong lên nở một nụ cười nhẹ, mặc cho cô cười, cưng chiều nhẹ nhàng vòng tay ôm cả người cô vào trong ngực, kéo dài sự ấm áp này.
Cô đã cười đủ, cánh tay mềm mại tinh tế liền đặt lên bờ vai anh: "Vậy thì anh không cần phải lo lắng, anh mãi mãi cũng sẽ không bao giờ trắng tay đâu, anh còn có em và cục cưng nữa."
Giọng nói đó êm ái dịu dàng giống như làn sương khói, sự ấm áp đang bao trùm khắp người anh, hơi thở của cô phả vào cổ anh, hơi ngứa. Thượng Quan Hạo nhịn không được giữ chặt phần gáy của cô, ôm càng chặt hơn.
Đây đúng là lời nói dễ nghe nhất trên nhất trên thế gian này.
.......
Ngồi trước chiếc máy tính để bàn cổ điển đã cũ kỹ, ngón tay của người đàn ông lạch cạch lướt như bay trên bàn phím, vừa đánh xong chữ cuối cùng liền thở phào một cái, cầm cốc cà phê bên cạnh lên uống một ngụm, đôi mắt của hắn đỏ ngầu.
"Việc chạy thử đã thành công rồi sao?" Trong tay Mạc Dĩ Thành cầm một tờ báo, chậm rãi đi tới.
"Anh đến đây xem thử đi." Người đàn ông xoay màn hình lại một cách dứt khoát, rồi nhấn vào phím bắt đầu, chương trình lập tức khởi động, các mã thẻ đều lần lượt hiện lên trên góc màn hình, người đàn ông tiếp tục nói, "Tôi không dám dàm qua loa dù là một chút, kết quả của các lần điều chỉnh không có chút sai sót nào, tôi sợ chẳng may phạm phải một sai lầm nào đó nên đã thực hiện trên mô hình mô phỏng lại chắc là sẽ không
có chuyện gì xảy ra.",
Mạc Dĩ Thành gật gật đầu, liếc mắt sang nhìn về phía bên kia.
Cái hộp màu đen kia bị phá hỏng dường như không thể nhìn ra hình dạng ban đầu của nó, khi thiết bị cuối cùng được tháo dỡ ở bên trong chỉ còn lại sợi dây màu vàng và màu xanh giống như trong video lúc đầu họ nhìn thấy.
Thượng Quan Hạo kéo tay áo lên, trên cánh tay phải vẫn còn quấn một lớp băng gạc thật dày, bởi vì quá bất cẩn, có lẽ vết thương sâu ở bên trong đã bị nứt ra, một chút máu đỏ thẫm thấm ra bên ngoài.
Vứt bỏ cái nẹp, anh nín thở, xoay cái ghế lùi về phía sau một chút, nhìn chằm chằm cái hộp đó.
Mạc Dĩ Thành trao đổi qua ánh mắt với người đàn ông kia, do dự hỏi: "Có thể tiến hành được chưa?"
Màu đỏ trong mắt Thượng Quan Hạo càng thêm đậm.
Sau một lúc lâu anh mới chậm rãi lên tiếng: "Đợi thêm một chút đã."
Có rất nhiều chuyện, không phải anh không dám mạo hiểm, mà là có rất nhiều kết quả rủi ro mà anh không muốn nhìn thấy, cũng không thể để mất được. Chiếc điện thoại màu xanh nhạt ở bên cạnh phát ra ánh sáng nhàn nhạt, anh bấm một dãy số, áp vào bên tai.
"Anh sao vậy? Sao lại gọi cho em vào lúc này?" Giọng nói cô ẩn chứa niềm vui, bộ dáng hình như rất hạnh phúc.
"Không có gì." Anh từ tốn nói, "Nhớ anh không?"
Tần Mộc Ngữ nghẹn lời, khuôn mặt đỏ ửng lên, không biết phải trả lời như thế nào. Đột nhiên ở bên cạnh vang lên một giọng nói đầy hưng phấn: "Nhớ! Joe! Cô ấy đã thất thần cả buổi chiều rồi, cô ấy..."
Sau đó âm thanh bị bịt lại trong miệng, giọng nói lanh lảnh của Sandy cuối cùng cũng không thể phát ra được.
Khóe miệng Thượng Quan Hạo hơi cong lên nở một nụ cười nhẹ, thì thầm nói: "Tiểu Mặc đâu?"
Giọng nói của cô thật khó khăn mới phát ra được: "Em vừa đến nhà trẻ Nobel Garden đón con, bây giờ con đang ở cùng em, sao vậy?"
Anh nhẹ nhàng nói: "Không có việc gì cả, anh nhớ thằng bé thôi."
Tần Mộc Ngữ nở nụ cười: "À thì ra là vậy, nhưng hình như thằng bé còn nhớ đến cái bánh ngọt nhiều hơn đấy."
Nụ cười của anh lại một lần nữa xuất hiện.
"Nói với thằng bé buổi tối sẽ có." Anh trầm giọng nói, "Ở nhà chờ anh."
Trong lúc anh gọi điện thoại, trong lòng bàn tay Mạc Dĩ Thành và người đàn ông kia đã toát đầy mồ hôi lạnh, bàn tay nắm chặt thành quyền chống cằm, có chết cũng không tin người đàn ông này chính là Thượng Quan Hạo mà bọn họ quen, điều này thật đáng sợ quá đi mất.
Ngón tay của anh đẩy điện thoại ra xa một chút, nụ cười trên khuôn mặt tuấn tú của Thượng Quan Hạo dần tan biến, trở nên lạnh lẽo như băng, khàn nói: "Richel, làm đi."
Người đàn ông được gọi là Richel cũng khôi phục lại tâm trạng ngay lập tức, ánh mắt tỉnh táo bình tĩnh, giơ tay ra hiệu OK.
Tải chương trình về máy tính kết nối với chiếc hộp màu đen qua dây cáp, tất cả các đèn đều sáng lên, kiểm tra không có bất cứ sai sót nào. Trên khuôn mặt của Richel xuất hiện sự nghiêm túc trước nay chưa từng có, ngón tay di chuyển đến phím Enter, ấn xuống...
Chương trình nhanh chóng hoạt động, tất cả đều diễn ra thuận lợi, một tia sáng như ánh lửa chợt lóe lên bên trong chiếc hộp đen, cho đến một giây cuối cùng, "Bụp!" một tiếng vang giòn tan, hai âm thanh dường như hợp lại làm một, hai đầu dây xanh và dây vàng đều bị đốt cháy dưới dòng điện cao, hóa thành tro tàn.
Cùng lúc đó, giọng nói trong trẻo của Tiểu Mặc phát ra từ loa điện thoại rất rõ ràng: "Chú ơi! Cháu muốn blueberry mousse! Blueberry mousse."
Bàn tay Thượng Quan Hạo run lên một cái.
Anh ổn định lại ngón tay, sự chua xót mãnh liệt ập tới sắp nhấn chìm anh, trong đôi mắt hẹp dài sâu thẳm ngưng tụ một tầng hơi nước, anh nhắm mắt lại, siết bàn tay thật chặt thành nắm đấm mới có thể áp chế được khoảnh khắc kích động này.
Trái tim anh đứt thành từng đoạn, trong tâm trí chỉ có suy nghĩ sóng gió đã qua đi, chỉ còn lại bình an.