Đôi môi mỏng sắc bén mím lại, hơi thở lạnh lẽo nhưng nhẹ nhàng quanh quẩn trong không khí.
Sau một lúc lâu anh mới mở đôi mắt đỏ ngầu ra, nhẹ giọng nói một chữ: "Được."
Bầu không khí trong phòng cực kì yên tĩnh, tĩnh mịch không có một chút cảm giác ấm áp nào. Anh có thể nghe thấy rõ ràng những tiếng động ở đầu dây phía bên kia, là giọng nói vui vẻ của con trai đang đùa nghịch với cô, cười khanh khách. Tần Mộc Ngữ đặt điện thoại di động lên tai, nhẹ giọng hỏi: "Tối nay anh đến sao? Anh muốn ăn gì cứ nói đi, không thì một lúc nữa em cũng không biết phải mua gì cả."
Trong hốc mắt Thượng Quan Hạo vẫn còn hơi ướt át, khóe miệng tuấn dật nhếch lên, cười nhẹ.
Cánh môi mỏng nhẹ nhàng áp lên điện thoại, anh từ tốn nói: "Không cần, tối nay chờ anh, anh đến đón hai mẹ con."
Tần Mộc Ngữ khẽ giật mình.
"Anh chuẩn bị xong xuôi hết rồi à?" Cô dịu dàng hỏi.
Ánh mắt sâu thẳm của Thượng Quan Hạo cũng hiện lên sự dịu đang, trầm giọng hỏi: "Em có thích sự chuẩn bị của anh không?"
Ở đầy bên kia điện thoại, đôi mắt trong suốt của Tần Mộc Ngữ ngước lên, đứng dưới một tán cây xanh mướt ở bên đường ngắm nhìn thành phố này, cảm thấy trong sự xa lạ lại xen lẫn một cảm giác thật quen thuộc và ấm áp, thì ra cho dù có ở bất kỳ nơi nào trên thế giới này chỉ vì có người đó ở bên cạnh cho nên mới trở nên yêu quý và cảm thấy thân quen và tốt đẹp đến vậy.
"Vâng." Cô nhẹ nhàng mỉm cười, giọng nói mềm mại phát ra một tiếng.
Anh cố gắng an ủi trong chốc lát, ngón tay của anh mới di chuyển cúp máy. Mà giây phút này ở trong phòng, hai người kia đã sớm bị giọng nói dịu dàng hiếm có đó của anh làm cho lưng toát đầy mồ hôi lạnh, thực sự là không thể chịu đựng nổi bộ dạng này của anh.
Trên mặt bàn chiếc hộp nhỏ màu đen đã hoàn toàn cháy rụi.
Thượng Quan Hạo lẳng lặng nhìn chăm chú thứ vũ khí vô cùng tinh vi đã bị phá hỏng kia một hồi lâu, mấy chữ phát ra từ đôi môi mỏng: "Richel, cảm ơn."
Câu này, anh nói rất chân thành, chân thành đến mức khác thường.
Trong đôi mắt của người đàn ông được gọi là Richel tơ máu giăng đầy, thật không dễ dàng khi phải ghi nhớ hàng ngàn ký tự vào trong tâm trí, hắn cầm cốc lên uống một ngụm cà phê, sau đó đặt cốc lên bàn.
"Không có gì, thật ra tất cả là do liều mạng mới có được." Hắn nhún vai nói, "Nhưng nếu như anh thật sự muốn cảm ơn, tôi vẫn có thể nhận."
Trong đôi mắt thâm trầm của Thượng Quan Hạo cũng có vài phần nghiêm túc, kéo ống tay áo đang xắn xuống, che lớp băng gạc trên cánh tay đi, nhàn nhạt mở miệng: "Nói đi."
Chỉ cần anh làm được, thì bất kể điều gì cũng được.
Richel nhìn thoáng qua Mạc Dĩ Thành, ho khan một tiếng, xoa cằm, nói: "Chắc hẳn anh cũng biết tôi là Gay, tôi cũng đã say mê sắc đẹp của anh từ rất lâu rồi. Hay là, anh bỏ vị hôn thê xinh đẹp của anh sang một bên đi, sau đó ở cùng với tôi... Coi như là cảm ơn tôi, được không?"
Câu nói này nói ra, trên tay Mạc Dĩ Thành đang cầm một cái linh kiện loay hoay đùa nghịch, quay lưng đi không nhìn bọn họ, từ xa nhìn lại chỉ cảm thấy lưng hắn đang căng ra trở nên cứng đờ, không ai biết lúc này trên mặt hắn đang biểu lộ cảm xúc như thế nào.
Câu trả lời như vậy, cho dù Thượng Quan Hạo đã trải qua nhiều sóng gió to lớn, thì giờ phút này khuôn mặt tuấn tú cũng trở nên cứng ngắc.
Một lát sau, có một tia sáng loá mắt xoẹt qua đôi mắt anh, động tác vẫn tao nhã và chậm rãi như cũ, cài chiếc khuya măng sét tinh xảo lên tay áo, lộ ra khí chất vương giả sang trọng, cúi đầu, mắt anh nhìn lướt qua Richel một cái, đôi môi mỏng lạnh nhạt nói ra mấy chữ: "Đêm nay tôi không rảnh, nếu như anh đã thực sự thích thì tối nay tôi sẽ bố trí trước cho anh mấy người, nếu như anh có thể chịu được, thì sẽ đến lượt tôi, được chứ?"
Nói xong vứt mấy cái linh kiện trên mặt bàn sang một bên, tao nhã đứng dậy đi ra ngoài.
Khuôn mặt Richel, giờ phút này đã hoàn toàn trầm xuống, biến thành màu đỏ tía.
Mạc Dĩ Thành quay lưng về phía bọn họ, giây phút này bả vai đã run lên mấy lần, nụ cười đã lan đến khoé miệng không thể nhịn được nữa. Siết chặt nắm tay để lên môi, ho khan mấy lần, nghiêng người nói với hắn: "Này, tối nay cứ hưởng thụ thật tốt nhé, tôi đi trước."
Sau đó bỏ lại một ánh mắt, theo Thượng Quan Hạo ra ngoài.
Ánh mắt đó, Richel nhìn cũng
có thể hiểu... "Chơi với Hạo, anh còn non lắm!"
Bên trong hành lang tối tăm, tiếng giày da một trước một sau khiến người khác sợ hãi.
Mạc Dĩ Thành đuổi theo, biểu cảm trên mặt trở nên nghiêm túc, giọng nói trầm thấp bị khuếch đại trong hành lang trống trải, hắn cũng không cần che giấu nữa, mở miệng nói: "Có chuyện tôi nhất định phải nói cho anh biết, sáng nay bên cảnh sát gọi điện nói với tôi, cộng thêm việc báo chiều nay cũng đã đăng... Rolls đã chạy trốn khỏi khỏi bệnh viện, thời gian là vào khoảng hai, ba giờ rạng sáng nay. Hắn thậm chí còn không làm kinh động đến lực lượng cảnh sát đang phong tỏa nơi đó, hoàn toàn biến mất không chút tăm hơi."
Trong bóng tối, tiếng giày da từ từ chậm lại.
Mạc Dĩ Thành che dấu cảm xúc, nhưng có thể cảm nhận được lúc này hắn rất nghiêm túc, đang đi theo Thượng Quan Hạo cũng từ từ dừng lại.
Biểu cảm của Thượng Quan Hạo rất lạnh lùng, hai tay nhét vào túi quần, mở miệng nói: "Nói bọn họ là phế vật cũng không có gì oan uổng, không phải sao?"
Mạc Dĩ Thành mím môi, im lặng không nói lời nào.
Bước chân lại lần nữa di chuyển nhanh, hắn cũng đuổi theo, từ sau lưng vội vàng hỏi: "Anh có tính toán gì?"
"Thế lực của Rolls ở trong gia tộc không lớn, nhưng người chống lưng cho hắn ta cũng không ít, sau khi rời khỏi Manchester chắc chắn hắn ta vẫn giữ liên lạc với người trong gia tộc, trước hết cậu cứ tìm những người đó là ai, nếu muốn lấy được thông tin thì cách nghe lén là hiệu quả nhất." Đầu óc Thượng Quan Hạo suy nghĩ một cách nhanh chóng, đôi môi mỏng mang theo sự lạnh lùng, trả lời.
"Hơn nữa, chứng cứ hắn buôn bán vũ khí rửa tiền bị bại lộ, những người buôn bán vũ khí cùng hắn cũng không thoát khỏi liên quan, lần theo ghi chép các lần chuyển khoản của hắn đến tất cả tài khoản trên thế giới, chắc chắn phải có một tài khoản nữa hắn đang giấu diếm để dùng làm đường lui... Đuổi theo hắn ta, tránh cảnh sát, tự mình giải quyết."
Mạc Dĩ Thành gật đầu, những điều anh nói hắn cũng đã nghĩ đến.
Sau đó ánh mắt hắn trầm xuống, bổ sung thêm một câu: "Lần này là tôi sơ suất, không kịp thời phái người tới đó để có thể ngăn chặn hắn chạy trốn, thật xin lỗi."... Hắn đã sắp xếp người buổi sáng sẽ đến đó, thật không ngờ Rolls hành động nhanh như vậy, chỉ cần từng đó thời gian đã đủ để cho hắn ta bốc hơi hoàn toàn khỏi thế giới này.
Bước chân Thượng Quan Hạo hơi chậm lại, một lúc sau mới chậm rãi nói mấy chữ: "Tôi không trách cậu."
.......
Trong màn đêm tối đen, Tiểu Mặc nhảy nhót nắm tay mẹ lôi ra ngoài.
"Mẹ, mẹ đi mau." Tiểu Mặc dắt tay cô.
Nhất là khi cậu bé nhìn thấy chiếc xe quen thuộc của Thượng Quan Hạo lại càng thêm phấn khích, buông tay Tần Mộc Ngữ ra liền chạy tót qua đó.
"Tiểu Mặc!" Tần Mộc Ngữ ở phía sau gọi một tiếng, "Cẩn thận dưới chân."
Thượng Quan Hạo xuống xe, bước chân vững chắc, cúi người xuống đón được Tiểu Mặc đang chạy tới, ôm chầm lấy cậu bé vào lòng.
Tần Mộc Ngữ từ xa đi tới, nhìn anh ôm con trai nói mấy câu, vỗ vỗ lưng để cậu bé lên xe trước, Tiểu Mặc liền nhào lên phía trước ngó nghiêng, thò đầu ra tìm kiếm, ánh mắt Thượng Quan Hạo sâu thẳm, giúp cục cưng mở cửa xe; "Bánh ngọt ở phía sau."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Mặc lập tức đỏ lên, lại hấp tấp chạy ra đằng sau.
Đôi mi thanh tú của cô cau lại, nở một nụ cười nhẹ nói: "Anh đừng chiều con như thế, làm hư thằng bé thì phải làm sao bây giờ?"
Thượng Quan Hạo tao nhã đứng dậy, thuận tay ôm cô vào lòng, nhìn vào mắt cô, vừa muốn nói chuyện thì đột nhiên điện thoại ở trong túi rung lên.