Khế Ước Hào Môn

Tần mộc ngữ, anh không còn lời nào để nói


trước sau

Lúc này thư ký mới kịp phản ứng.

Không đến một phút số điện thoại di động đã được chuyển tới email của anh, Thượng Quan Hạo nhanh chóng gọi tới. Âm thanh "tút... tút..." vang vọng trong không khí khiến anh cảm thấy phiền muộn, cũng có chút lo lắng. Trong đêm khuya yên tĩnh này làm cho anh ít nhiều gì thì cũng không yên tâm về cô, cũng có một chuyện đã được làm xong không chút sai sót. Nhưng lúc không liên lạc được với cô thì anh vẫn vô cùng lo lắng.

Thật muốn trói cô lại bên người, lúc đó sẽ không cần tiếp tục sợ hãi cô đã đi nơi nào.

"**oe!" Giọng nói của Sandy có chút cà lăm, lập tức đổi cách xưng hô: "Chủ tịch!"

Đôi mắt thâm trầm của Thượng Quan Hạo mở ra, đổi điện thoại di động sang tai bên kia: "Cô ấy đâu?"

Cửa phòng họp lại bị đẩy ra lần nữa, Mạc Dĩ Thành đi vào, cầm điện thoại bên trong có chứa thông tin, nhíu mày nói: "Hạo tôi cho anh xem thứ này. Chắc chắn anh không thể nghĩ ra hắn ta đã chạy tới đâu. Hiện tại tài chính bên phía Đông Nam Á...."

Ngón tay thon dài nhẹ nhàng chặn lời của hắn, ánh mắt Thượng Quan Hạo lạnh lẽo như băng, ra hiệu bảo hắn ngậm miệng lại.

Trong điện thoại, Sandy nói tiếp: "Bạn nhỏ Tiểu Mặc bây giờ đang ở chỗ tôi, thằng bé đang tắm, không tin anh nghe xem."

Trong phòng tắm quả nhiên truyền đến giọng nói non nớt: "Thuyền trưởng hải tặc, hey... heey! Phấn hồng nương nương, ai u ai u!"

"Cô ấy nói với tôi là đi gặp một người bạn cũ, còn nói anh sẽ không để ý, thấy anh bận rộn như vậy cô ấy mới không gọi điện báo cho anh trước." Sandy đột nhiên vỗ tay một cái: "Cô ấy nói nhất định sẽ trở về trước mười giờ rưỡi."

Mười giờ rưỡi.

Thượng Quan Hạo đưa tay lên nhìn đồng hồ, đã gần mười hai giờ.

Đôi mắt anh càng lạnh lẽo hơn, trực tiếp ngắt cuộc gọi với Sandy. Gọi lại cho cô một lần nữa, lần này không còn là tiếng tút tút kéo dài và âm thanh cúp máy nữa mà là trực tiếp biến thành tắt điện thoại.

Cô tắt máy.

Sắc mặt Thượng Quan Hạo lạnh như băng đặt điện thoại xuống.

Không biết đã xảy ra chuyện gì, anh nhíu mày càng chặt hơn, ánh mắt ngưng trọng nói: "Rốt cuộc anh có nghe tôi nói không? Tôi nói cho anh biết các quỹ tài chính bên Đông Nam Á đang xảy ra biến động. Trước đây không phải chúng ta không thể xác nhận được Rolls đã chạy đến nơi nào sao? Bây giờ có thể chắc chắn hắn đã chạy đến Châu Á, rất có thể là ở Việt Nam hoặc Lào. Tôi đã phái người đi tìm hắn ta." Mạc Dĩ Thành lạnh lùng nhìn anh chằm chằm: "Hạo, rốt cuộc anh có nghe tôi nói không? Anh đang suy nghĩ gì?"

Hàng lông mi dày đậm của anh hạ xuống, trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên sự lạnh lẽo.

Đôi môi mỏng khẽ mở, không biết là vì thức trắng đêm khiến anh mệt mỏi hay do nguyên nhân khác, giọng nói của anh có chút khàn khàn: "Nơi này giao cho cậu, tôi có việc phải ra ngoài một chuyến, chuyện vừa mới nói, tuỳ cậu cứ xử lý cho tốt."

Nói xong Thượng Quan Hạo liền đứng dậy, cầm lấy áo khoác đi ra ngoài.

Mạc Dĩ Thành thật sự choáng váng, nhìn chằm chằm đống hồ sơ trên mặt bàn của anh chỉ còn biết câm nín, quay người lại mặt đỏ bừng lên, tuôn ra một tràng: "Tôi là trợ lý của anh không phải siêu nhân! Những chuyện đó tôi sao làm được!"

Nhưng rõ ràng người đàn ông đi phía trước không có ý định để ý đến hắn.

Dự án là cái gì, kế hoạch là cái gì, kinh doanh là cái gì đều đi gặp quỷ đi!

*

Chiếc xe đen bóng lao nhanh trong đêm tối.

Tốc độ của chiếc xe được khống chế ở giữa vừa nhanh nhưng lại không quá nhanh, giống như một cơn bão kéo theo một trận cuồng phong khủng khiếp.

Không bao lâu đã tới toà nhà mà anh và cô cùng ở, Thượng Quan Hạo khoá xe đi vào, ánh mắt sắc lạnh đến đáng sợ. Kỳ thật coi như Sandy không biết người bạn đó là ai nhưng anh thì có thể nghĩ ra là cô đi gặp ai. Thật sự thì anh không lo ngại, nhưng cũng không ngu ngốc đến nỗi để cô và hắn ta ở cùng nhau cả một đêm mà cũng không bận tâm, trừ khi anh không phả đàn ông!

Trong nhà trống không, anh mở từng cửa phòng, ngay cả nhà vệ sinh hay ban công cũng không bỏ sót nhưng lại không có ai.

Tất cả đều không thấy cô.

Căn bản cô chưa trở về.

Cuối cùng, Thượng Quan Hạo mở cửa phòng đồ chơi của Tiểu Mặc ra, cô cũng không có ở đây.

Đôi mắt của anh tối sầm lại
đến đáng sợ, nhưng vẫn duy trì sự bình tĩnh không dễ dàng nổi giận. Nhẹ nhàng đóng cửa lại, thân ảnh cao lớn của anh trong căn nhà trống trải có chút gì đó hơi cô đơn. Anh điều chỉnh lại tâm trạng, chậm rãi đi đến phòng khách ngồi xuống ghế sofa. Anh nhớ rằng cô thích một chiếc ghế sofa màu be êm ái như thế này, nói là có cảm giác như có nhà để về, nhưng lúc này cô lại không ở đây.

Đôi mắt đẹp của anh có chút mệt mỏi nhắm lại, dựa vào ghế sofa, mu bàn tay chống đỡ lấy trán, an tĩnh nghỉ ngơi.

Không phải anh không biết nơi ở của Ngự Phong Trì.

Chỉ là nếu như một chút không gian riêng tư nhỏ bé như vậy mà anh cũng không cho cô được thì có vẻ quá mức bá đạo.!Trong trường hợp này nếu cứ tuỳ tiện làm quá lên thì có lẽ mọi chuyện còn tồi tệ hơn. Nhưng quá trình chờ đợi này đã dày vò anh quá nhiều.

Thế nhưng nhanh như chớp, đột nhiên anh lại nhớ tới những chuyện đã xảy ra bốn năm trước.

Bốn năm trước tại thành phố M, cô mất tích, bị người khác bắt cóc.

Bốn năm trước tại thành phố Z, cô biến mất khỏi bệnh viện, thời điểm tìm được cô, cả người cô đã chìm trong vũng máu.

Càng ngày càng nhiều hình ảnh nguy hiểm xuất hiện trong tâm trí anh, khiến chỉ cần nghĩ đến thôi là đã thấy giật mình.

Đôi mắt sâu thẳm đột nhiên mở ra, giống như con báo săn thầm lặng mà nhạy cảm. Anh chắc chắn mình không thể tiếp tục ngồi yên, cô nghĩ như thế nào cũng được, nói anh hẹp hòi ghen tuông cũng được, anh không thể chờ đợi thêm nữa.

Cả người mặc âu phục đen nhanh chóng đi tới cửa, vừa định mở cửa đi ra ngoài, chuông báo tin nhắn lại vang lên.

Thượng Quan Hạo nhìn xuống, cầm lên xem.

Màu xanh đậm rõ ràng trên màn hình, hiển thị chữ "Ngữ" khiến anh giật mình, mím môi, ấn mở khoá.

Bên trong chỉ có vỏn vẹn mấy câu, dịu dàng động lòng người ——

"Hạo, hôm nay muộn rồi, e là đêm nay em sẽ không về, em sẽ ngủ lại chỗ Phong Trì một đêm, anh làm xong việc thì nghỉ ngơi sớm một chút, ngủ ngon."

Từng câu nói, giống như một con dao đâm từng nhát vào trái tim anh, nghẹn giữa yết hầu, ngay cả hít thở cũng không thoải mái, cảm giác ngột ngạt đến mức chết đi.

Bên ngoài bóng đêm bao phủ khắp mọi nơi, qua nửa đêm, sương mù dường càng thêm dày đặc.

Làm việc liên tục từ sáng sớm đến nửa đêm liên tục khiến anh kiệt sức, cảm giác choáng váng kéo đến mãnh liệt, tay anh tắt màn hình điện thoại đi, nhếch đôi môi mỏng lên, đóng cửa lại, một mình đứng trong căn phòng trống trải, ánh mắt sắc lạnh như băng.

Phong Trì.

Gọi thật thân mật.

Anh cư ngỡ rằng khả năng chịu đựng của mình rất tốt, có thể nắm được cô đang nghĩ gì, cũng đủ để chắc chắn rằng anh yêu cô nhiều thế nào và cô cũng yêu anh nhiều đến đâu. Nhưng có nhiều chuyện ngay cả khi gặp nhau để giải thích còn không rõ ràng chứ đừng nói là không nhìn thấy mặt nhau.

Chỉ dăm ba câu như vậy có thể quật ngã anh trong đêm.

Siết chặt nắm tay, Thượng Quan Hạo lùi lại hai bước, đột nhiên dùng hết sức ném điện thoại ra phía sau lưng, đập mạnh xuống sàn nhà ——

"Bịch!" đến một tiếng vang lên thật lớn, điện thoại trên sàn nhà vỡ nát.

Ngược lại chất lượng rất tốt, không tệ, thế nhưng những linh kiện cũng đã bị vỡ vụn ra, khắp sàn nhà lưu lại đầy mảnh vỡ, dưới ánh đèn ấm áp phản xạ khuôn mặt tuấn tú đầy đau đớn.

Đôi môi mỏng lạnh lẽo khẽ nhếch lên, anh giẫm lên những mảnh vỡ đi về phía phòng ngủ.

Tần Mộc Ngữ, nếu như bản thân em đã muốn như thế.

Vậy thì, anh không còn lời nào để nói.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện