Tại biệt thự Ngự gia.
Sáng sớm quản gia đã gọi điện thoại nói chuyện với Ngự Kinh Đông, thấp giọng nói về tình hình của thiếu gia, vé máy bay đã đặt trước theo dự định ban đầu thì sẽ trở về vào tối hôm qua đã bị huỷ, đến khi hỏi thời gian trở về cụ thể thì tâm trạng của vị quản gia trùng xuống, lúc sau mới trả lời: "Thiếu gia nói, khoảng mấy ngày nữa. Đợi khi giải quyết xong mọi chuyện thì thiếu gia mới quyết định có trở về hay không."
Ngự Kinh Đông hừ lạnh một tiếng: "Đợi thêm mấy ngày? Thời gian ta cho nó chưa đủ nhiều hay sao? Đến bây giờ vẫn còn mê muội không chịu tỉnh ngộ!"
Quản gia vừa định nói chuyện, một nữ giúp việc chạy tới, nhẹ giọng nói mấy câu vào tai quản gia, ông ta im lặng một chút, một lúc sau mới nói: "Đúng vậy lão gia, chắc là mấy ngày nữa mới thật sự quyết định."
Đặt điện thoại xuống, quản gia liếc nhìn gian phòng kia, ánh mắt tối sầm lại, chậm rãi nói với nữ giúp việc: "Không cần quan tâm chuyện bên trong, để cho thiếu gia tự mình xử lý, nếu gọi cô thì cô vào, hiểu chưa?"
Nữ giúp việc gật đầu, tinh ý lui sang một bên.
Căn phòng đó...
Quản gia nhớ lại những chuyện đã xảy ra tối hôm qua, sắc mặt hơi mất tự nhiên, ho khan hai tiếng rồi đi ra.
Tần Mộc Ngữ tỉnh lại vì một cơn đau đầu và chóng mặt dữ dội, ánh sáng mặt trời từ bên ngoài hất vào khiến mắt cô đau nhói lên, hài lông mi cong dài run run một lúc lâu mới mở ra được. Lọt vào trong tầm mắt là tấm ga giường màu trắng tinh đầy lạ lẫm, có cảm giác thật sạch sẽ và gọn gàng. Dường như các đốt xương ở ngón tay cô đều đau nhức, có nén cơn choáng váng từ từ đứng dậy, nhưng cảm thấy ở phía sau gáy nặng như chì.
Không biết đó là thuốc gì, thế nhưng loại thuốc này, đủ để đánh ngã một con voi.
Cô không dậy nổi, đành xoay người lại nghỉ ngơi trên giường một lát, sự đau nhức nặng nề kia mới đỡ hơn một chút.
Xương cốt toàn thân đều đau đớn dữ dội.
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp giờ phút này vô cùng tái nhợt.
Theo tiềm thức, cô cảm giác có một làn hơi ấm vây xung quanh mình, giống như là nhiệt độ của cơ thể người đang ở rất gần, ngay phía sau lưng. Rõ ràng còn có một ánh mắt đang nhìn cô chằm chằm từ phía sau. Cho tới bây giờ, cô cũng không có thói quen chung giường chung gối với bất cứ ai.
"Đã tỉnh chưa?" Giọng nói trầm thấp mang theo một chút khàn khàn, từ tốn nói.
Tần Mộc Ngữ giống như bị sét đánh.
Ngón tay dài nhọn nắm chặt ga giường, run rẩy, run đến mức không thể kiểm soát nổi.
Đôi mắt trong trẻo dâng lên một tầng hơi nước, không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía sau lưng. Không có gì đáng ngạc nhiên khi thấy Ngự Phong Trì cùng xuất hiện ở đây với cô, hình như hắn cũng vừa mới tỉnh lại, càng quan trọng hơn là nửa người trên của hắn trần trụi, cô không dám tin liền nhìn lại một lần nữa, phát hiện quần áo trên người mình đã biến mất! Chỉ quấn một chiếc chăn mỏng!
Đầu óc trở nên ù ù, thế giới của cô hoàn toàn sụp đổ.
Đôi mắt sâu thẳm của Ngự Phong Trì vô cùng mệt mỏi, sắc mặt cũng hơi tái nhợt, hiện lên chút gì đó đau đớn, kéo chiếc chăn mỏng sang bọc kín người cô, sau đó chần chờ một chút rồi ôm cô vào trong ngực, cảm nhận được rõ ràng cô đang run rẩy, hắn nói thật nhỏ: "Thật xin lỗi."
Tần Mộc Ngữ ép bản thân phải bình tĩnh, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt chậm rãi nghiêng sang, run giọng nói: "Anh có lỗi gì với em?"
Khuôn mật tuấn tú của Ngự Phong Trì lại càng tái nhợt, môi mỏng mấp máy, trầm mặc đến ngạt thở.
Hai cánh tay ôm lấy cô thật chặt, mang theo sự thống khổ hàng lông mi dàu đậm khép lại, cằm nhẹ nhàng chạm vào mái tóc mềm mại của cô, cảm nhận được rõ tàng đột nhiên cô run mạnh lên, hơi thở ấm áp phả ra: "Thật xin lỗi, có lẽ tối hôm qua cả hai chúng ta đều xảy ra vấn đề, anh không thể khống chế được bản thân, cho nên mới trở nên như bây giờ."
Có một nỗi đau đớn lướt qua đôi mắt sâu thẳm của hắn nói giọng khàn khàn: "Mộc Ngữ, chúng ta đã phát sinh."
Người trong vòng tay hắn, kịch liệt run rẩy.
Chỉ trong một giây, dường như hơi thở nghẹn cứng trong cổ họng cô, không thở ra được, cũng không thể hít vào, đôi mắt trong veo nhìn chăm chú ra bên ngoài, trong mắt hiện lên sự bất lực cùng nỗi thống hận đến hủy thiên điệt địa, ánh mắt cô run lên!
Nhẹ nhàng nghiêng đầu tránh sự đụng
chạm của hắn, tay cô run rẩy, đột nhiên kéo chăn lên che kín người, nhảy xuống giường, nhìn chằm chằm hắn!
"Mặc vào." Giọng nói của cô phát run, ánh mắt tản ra sát khí, lạnh lùng ra lệnh.
Hàng lông mi dày đậm của Ngự Phong Trì rũ xuống, giống như một pho tượng.
"Tôi bảo anh mặc vào!" Tần Mộc Ngữ nghiêm nghị ra lệnh, âm thanh sắc bén, trong đôi mắt đã dâng lên một tầng hơi nước.
Biểu cảm của Ngự Phong Trì có vẻ thờ ơ, cúi người xuống ưu nhã nhặt bộ quần áo mặc lên người, chậm rãi đi về phía cô, còn chưa có đi đến trước mặt cô đã nhận lấy một cái tát thật mạnh "Ba!" một tiếng, vô cùng vang dội.
Bên trong căn phòng ngộ ngạt những ngón tay của cô đang không ngừng run lên, không thể khống chế được.
Kỳ thật sức ở tay cô không lớn.
Nhưng Ngự Phong Trì vẫn cảm thấy đau đớn, sự đau đớn không thể che dấu. Bởi vì chiếc nhẫn kim cương cô đang đeo trên tay đã sượt mạnh qua mặt hắn. Như thể đang nhắc nhở hắn đã đi quá danh giới. Vạch ra một vết xước nhỏ rướm máu.
Đó là chiếc nhân đính hôn của cô.
Nhưng cô lại... Cô đã không thể đứng nổi nữa, cánh tay nhỏ yếu vịn chặt lên tường, bị chiếc nhẫn trên ngón tay làm cho đau đớn, rất đau, sau đó từ từ ngồi sụp xuống, giống như là mất đi toàn bộ thế giới, khóc lớn lên đến đau thấu tâm can.
Trái tim Ngự Phong Trì, giống như bị một tảng đá lớn nện mạnh xuống! Đau đến nghẹt thở.
Hắn vội vã tiến về phía trước đỡ lấy cô, lại không ngăn được toàn bộ thân thể đang dựa vào tường của cô trượt xuống, nước mắt rơi xuống từng giọt, làm ướt cả viên kim cương sáng lấp lánh.
"Mộc Ngữ, Mộc Ngữ em nghe anh nói..." vành mắt của Ngự Phong Trì đỏ lên, không ngờ rằng cô sẽ có phản ứng lớn như thế, đè éo nỗi đau đớn bên trong trái tim, giọng khàn khàn, "Tối hôm qua là ngoài ý muốn, chỉ là ngoài ý muốn..."
Tần Mộc Ngữ giãy dụa, liều mạng trốn tránh sự đụng chạm của người đàn ông này!!
Rất bẩn.
Khắp người đều rất bẩn.
"Buông tôi ra, Ngự Phong Trì anh buông tôi ra!" Nước mắt cô rơi xuống, mạnh mẽ giãy dụa, không cho hắn lại gần, kêu khàn cả giọng, "Tại sao lại như thế này! Tại sao lại có chuyện ngoài ý muốn này?! Vì sao? Anh có biết hay không? Tôi yêu anh ấy, chúng tôi còn sắp kết hôn! Tôi không nợ anh, tôi không nợ anh bất cứ thứ gì, tại sao anh muốn hủy hoại tôi như thế này?!"
Cả gian phòng đều phát ra tiếng vang, làm cho toàn bộ biệt thự đều chấn động, người giúp việc đang quét dọn ở bên ngoài cũng bị dọa đến mức sắc mặt trắng bệch, giật mình, nhưng không có mội ai dám bước vào ngăn cản, chỉ có thể mặc cho bọn họ tiếp tục.
Cơ thể Ngự Phong Trì không biết đã phải hứng chịu bao nhiêu lần, trên cánh tay và mặt đều bị chiếc nhẫn kia làm xước đến rướm máu.
Hắn cảm thấy thấy trái tim mình giống như bị dao cắt, không quan tâm tiến lên ôm lấy cô, cô khóc đến nỗi mặt mũi dàn dụa nước mất, từng câu lên án để khiến hắn đau đến mất đi tri giác, hắn ôm cô thật chặt, lặng lẽ an ủi, ngả đầu cô tựa vào ngực hắn.
Dù là cô gào thét, cắn xé, đánh đập, hắn cũng sẽ không buông tay.
Đôi mắt đỏ ngầu như máu, người trong vòng tay đang run rẩy dữ dội, trong đôi mắt sâu thẳm ngưng tụ những cảm xúc mãnh liệt, đôi môi mỏng lại không cách nào nói ra được. Ngự Phong Trì nghĩ tới một vạn phản ứng có thể của cô, nghĩ tới sẽ làm cho cô khóc, nghĩ tới hết thảy...
Thế nhưng lại không ngờ rằng sẽ như thế này...
Cô nói cô yêu anh ta, bọn họ còn sắp kết hôn...
Ông trời ơi, vì sao lại thành ra thế này?