"Uyển Chi mau dậy đi, trễ giờ rồi còn ngủ!"
Dương ma ma gõ cửa phòng làm cho Dương Uyển Chi giật mình tỉnh giấc.
Cô xoa xoa đầu tóc của mình, đầu óc có chút đau nhứt.
Giấc mơ ấy, cô đã nằm mơ rất nhiều lần rồi.
Nhưng cũng không rõ ràng bất cứ thứ gì.
"Nhanh lên, tới giờ lành rồi kìa."
"Biết rồi mẹ."
Dương ma ma cứ hối thúc nên cô đành phải đi vệ sinh cá nhân thật nhanh rồi ra ngoài.
Trong một buổi tang lễ, người người khóc than chỉ duy nhất có một cô gái là không một tia cảm xúc.
Thái độ cô lạnh nhạt, lấy từng món đồ trang điểm bên trong hộp đồ nghề để vẽ vời lên gương mặt của người chết.
Dương Uyển Chi là thợ trang điểm cho xác chết!
"Tôi thích màu cam." Giọng nói lạnh ngắt văng vẳng bên tai cô.
Dương Uyển Chi lật mở bảng màu chọn màu cam rồi đánh cho cái xác như ý nguyện, sau đó đóng hộp trang điểm lại cô mới cuối chào gia đình người khuất rồi rời đi.
Bên ngoài mưa lất phất, không khí ẩm ướt này vô cùng khó chịu.
Cũng giống như trong lòng cô hiện tại, rất khó chịu.
Cô không biết cảm xúc của mình như thế nào, mỗi lần mơ thấy giấc mơ kỳ quặc ấy là tâm trạng của cô sẽ đi xuống đến mức trầm trọng.
Cô trở về nhà, cởi giày rồi đi vào.
Mẹ cô đang bận tiếp khách, nên trong nhà không hề sáng sủa mà chỉ có ánh đèn màu đỏ mờ ảo.
Mẹ cô làm nghề bói toán, nhưng thật ra chỉ là bịp người khác thôi.
"Cô phải đi cắt duyên âm đi, ám khí nặng quá.
Ấn đường của cô đã đen lắm rồi."
Sau khi nghe mẹ cô nói xong, người phụ nữ phút chốc mặt xanh như tàu lá chuối.
Hết khóc rồi lóc kể về những lần nằm mơ thấy vong hồn của cô ta.
Dương Uyển Chi chỉ liếc mắt một cái rồi đi thẳng lên phòng.
Mở máy vi tính, cô search tìm kiếm về Dương gia.
"Toà biệt thự trên núi?"
"Bí ẩn "Khế Ước Máu?"
Cô lẩm bẩm về những thông tin mình vừa tìm được, ngón tay gõ gõ lên bàn rồi nhìn xa xăm...
*
Nguyệt Lão đang có mặt ở Địa Phủ, anh nhìn Quỷ Hậu đang nằm ở trên bàn đá, tay bóc trái cây bỏ vào mồm.
Trên người cô ta mặc một bộ váy lụa màu đỏ, móng tay cũng sơn màu đỏ rực.
Anh nuốt nước bọt, nhìn sang Bất Âm hỏi:"Người trong lòng của Quỷ Vương các người là như vậy sao?"
"Tôi không biết đâu thưa ngài." Bất Âm cung kính hồi đáp.
Nguyệt Lão nhớ về trăm năm trước, cái ngày mà phòng sách chứa tất cả sổ sinh tử bốc cháy.
Phàm nhân tên Dung Thành kia không biết từ đâu tới, anh ta có ba giọt máu của Mạnh Bà nên khiến cho ngọn lửa kia cháy phừng phừng không thể dập tắt.
Xưa nay ngoài Quỷ Vương thì chỉ có máu của Mạnh Bà mới có sức mạnh động chạm vào sổ sinh tử.
Lần này cháy đến cả Quỷ Vương đại nhân cũng không có cách nào dập tắt đám lửa kia.
Sổ sinh tử cháy rụi tới đâu thì những người sống trên dương thế lần lượt cũng chết bất đắc kỳ tử.
Sinh linh đồ thán, trật tự âm dương bị đảo lộn.
"La Mục Khải chỉ cần ngươi chịu thua, để cho ta lên làm Quỷ Vương thì ta