La Mục Khải lần đầu mở mắt sau một trăm năm, hắn đã ngủ hơn một trăm năm rồi kể từ ngày hôm ấy.
Khi tỉnh dậy thứ đầu tiên xuất hiện trong đại não của hắn là tiếng gọi của Dương Uyển Chi.
Hắn nhớ rất rõ cô đã gọi hắn đến để cứu cô, nhưng hắn khụy rồi, không đủ sức nữa.
La Mục Khải xuống giường, hắn mở cửa phòng.
Người đầu tiên hắn nhìn thấy là Bất Âm, có vẻ như cô luôn luôn đứng ở chỗ này đợi hắn.
"Mừng ngài trở lại, Quỷ Vương đại nhân." Bất Âm quỳ xuống hành lễ với hắn.
La Mục Khải nhìn xung quanh một lượt, Địa Phủ của hắn, vẫn vậy.
"Dương gia thế nào?" Hắn hỏi.
Bất Âm nghe thấy trên gương mặt liền biến sắc, nhưng cũng không dám biểu hiện quá rõ ra bên ngoài.
Cô đứng dậy, cuối đầu nói:"Đã qua một trăm năm, người trong Dương gia đã chết hết rồi ạ."
"Cô ấy?"
"Nguyệt Lão cũng vì phần tâm tư này của ngài mà hao tổn không ít tâm sức.
Thay ngài cưới Dương Uyển Chi vào cửa rồi."
Nghe Bất Âm nói xong, sắc mặt của La Mục Khải thoáng chốc hiện lên tia vui mừng.
Hắn không trả lời cô mà trực tiếp đi xuống nhà tìm người phụ nữ ấy.
La Mục Khải gấp đến mức không hề chú ý hình tượng của bản thân mình, cho tới khi gặp được Nguyệt Lão và một cô gái xa lạ.
"Ôi Quỷ Vương ta chờ cậu suốt."
Ánh mắt của La Mục Khải rơi trên người của nữ quỷ Hiểu Huyên, bỗng chốc đôi mắt màu đỏ tự tối sầm lại.
Nguyệt Lão cầm tay của Quỷ Hậu định đặt vào tay của Quỷ Vương nhưng người nào đó lạnh nhạt tới mức bỏ đi chỗ khác.
Anh trố mắt, trăm năm mới gặp lại người trong lòng mà hắn tỏ thái độ gì đây?
"Quỷ Vương không nên đối với người trong lòng như vậy." Thân là vị thần của tình yêu, anh không chịu nổi sự lạnh nhạt này.
"Cô ta là ai, ta không biết." Hắn lạnh nhạt đáp.
Nữ quỷ Hiểu Huyên cười lớn, cô ta nói:"Em chờ trăm năm rồi mới có thể gặp ngài đó.
Chồng yêu của Em."
Anh cũng thấy không đúng lắm, nên kéo La Mục Khải lại hỏi nhỏ:"Cô ta không phải người trong lòng của cậu à?"
"Không, người tôi yêu là Dương Uyển Chi."
"Cô ta chính là Dương Uyển Chi đó, cậu có bị làm sao không?" Nguyệt Lão ngơ ngác hỏi lại.
La Mục Khải nhướn mày nhìn ông, rồi nhìn lại nữ quỷ Hiểu Huyên.
Cô ta rõ ràng không phải là Dương Uyển Chi mà?
*
Chiếc xe buýt chỉ chở đúng một người chạy ù ù trên đường núi, vì bên ngoài trời mưa lớn nên có chút lạnh lẽo.
Trên xe chỉ có bác tài đã lớn tuổi và Dương Uyển Chi.
"Cô gái, cô một thân một mình lên trên cái nơi vắng vẻ này làm gì thế?" Vị bác tài đã lớn tuổi ôn tồn hỏi.
"Cháu tới tham quan biệt thự Dương gia đấy ạ, chú có biết nó không?"
Nghe cô nói xong, sắc mặt người tài xế liền thay đổi.
Mặt ông ấy tỏ rõ vẻ sợ hãi và nói:"Ý cô nói là biệt thự của nhà họ Dương, cái gia tộc bị diệt vong trăm năm trước mà báo đài hay nhắc đến đó hả?"
"Vâng đúng ạ, sao thế chú?" Cô tỉnh bơ đáp lời.
"Ây da, tôi khuyên cô nên về đi đừng tới đó.
Năm đó Dương Đông chính là chủ nhân của ngôi