Lễ cưới của Dương ma ma diễn ra lúc 0 giờ 0 phút ngày 16 âm lịch, cũng chẳng có trống kèn rình rang gì ở trên Dương Gian, chỉ có quỷ sai và Nhất Quan tới đón bà đi.
Mẹ của cô mặc bộ đồ màu đỏ rực, gương mặt được trang điểm kỹ lưỡng.
Trước khi đi Dương ma ma vuốt tóc cô, bà rơm rớm nước mắt nói:“Uyển Chi ngoan, mẹ sẽ thường xuyên lên thăm con.”
“Ai mà thèm, cuối cùng cũng có người rước mẹ đi rồi, chẳng ai đánh con nữa.”
Tuy nói vậy cô cũng không kiềm được nước mắt, lúc bà ấy cùng Nhất Quan đi cô mới nói vọng theo phía sau:“Mẹ, phải hạnh phúc nha.”
Lúc Dương ma ma đi, cô mới cảm nhận được nổi cô đơn và vắng vẻ trong ngôi nhà.
Trên đời này chỉ còn lại một mình cô, không có nơi nương tựa.
Buổi sáng thường ngày, cô đi tới nhà tang lễ nhận công việc trang điểm cho một cái xác chết.
Nạn nhân xấu số này bị moi hết ruột gan, bộ ngực mở phanh ra không còn một cái nội tạng nào ngoài một mớ ruột.
Cô cảm thấy buồn nôn thật sự, cô mới hỏi mẹ của nạn nhân:“Sao mà cái xác lại như vậy, bộ bên pháp y không may lại trước khi trả về hay sao ạ?”
“May không được, họ chỉ để cho gọn lại thôi.
Phần ngực của nó bị khoét mất rồi, chẳng biết là kẻ mất nhân tính nào nữa.” Mẹ của cô gái xấu số đã già rồi, giọng bà run run mếu máo nói.
Dương Uyển Chi nghe xong thì kinh hãi, rốt cuộc họ có thù hằn gì mà phanh thây xé xác người ta đến độ này chứ.
Sau cùng Dương Uyển Chi không nhận tiền của nhà họ, xem như là làm phước, tiễn cô ta một đoạn…
Lúc về nhà cũng là buổi chiều, cô vào nhà theo thói quen gọi “mẹ” rồi hỏi có gì ăn không?
Đáp lại cô chỉ là khoảng trông im lặng, cô quên mất mẹ cô đã đi rồi.
Dương Uyển Chi xuống bếp nấu mì ăn tạm, cô cũng không ăn nổi thứ gì, gần đây cô hơi chán ăn.
Ngồi trong căn nhà trống vắng, gắp từng sợi mì cho vào miệng như người vô hồn.
Có lúc cô sẽ tự cười chính bản thân mình, rốt cuộc là thứ gì đã đưa đẩy cuộc đời cô như thế?
“Sao em không mua cái gì ăn, ăn mì hoài tôi nghe nói không tốt.” La Mục Khải xuất hiện ở trong góc nhà, giọng hắn vẫn vậy nhưng tông giọng hơi nhỏ.
Dương Uyển Chi cố tình phớt lờ hắn, cô rửa chén bát sau đó đi lướt qua như không hề nhìn thấy La Mục Khải.
Hắn dựa vào đâu chứ, dựa vào cái gì muốn đến thì đến, muốn đi là đi?
Cô đi lên phòng, cũng không thấy hắn đi theo.
Đợi hơn nửa giờ cũng không thấy bóng dáng của La Mục Khải, trong lòng cô thầm nghĩ là hắn đã đi rồi?
Nếu dễ dàng rời đi như vậy còn tới gặp cô làm gì, cô ghét hắn.
…Cộc cộc…
Dương Uyển Chi nghe có tiếng người gõ cửa nên đành ra ngoài mở cửa, lúc cô xuống nhà mới phát hiện ra hắn chưa hề rơi đi mà đứng một góc trong nhà.
Cô mặc kệ, hắn định diễn kịch cho ai xem?
“Tìm ai ạ?” Cô nhìn ba bốn người đàn ông hỏi.
Ngay sau đó lại thấy họ có chút quen mặt, đây chẳng phải là những người mà cô nhìn thấy trong phòng lạnh hôm nọ hay sao?
Dương Uyển Chi tức tốc đóng cửa nhưng không kịp, bọn họ chặn cửa, bịt chặt miệng cô rồi lôi vào trong.
“Mày nghĩ mày có thể trốn thoát dễ dàng vậy sao?” Gã bậm trợn túm chân cô trợn mắt hỏi.
Dương Uyển Chi rụt chân lại nhưng không chống nổi sức lực của gã, cô hỏi:“Các người muốn gì? Tôi đâu có đắt tội gì với các người!”
“Muốn cái gì hả? Tao muốn mày đó con chó cái,