“Thân là Quỷ Vương tôi không thể không có Ngọc Tụ Hồn, vì như vậy sẽ chẳng một ai công nhận tôi cả Uyển Chi.
Tôi yêu em, nhưng không thể vì yêu em mà bỏ rơi Địa Phủ được.
Tha thứ cho tôi Uyển Chi.”
Những lời La Mục Khải nói như có một ngàn mũi dao phóng vào trái tim của cô.
Dương Uyển Chi ngơ ngác nhìn hắn, nước mắt trên mi cũng đã ngừng chảy.
“Anh nói cái gì, em nghe không hiểu.
Mục Khải đừng rời bỏ em, anh thấy không mẹ cũng đi rồi, em chỉ có mỗi anh thôi!”
Hắn thẳng thừng gạt tay cô ra, sau đó quay lưng về phía cô lạnh lùng nói:“Tôi phải cưới Mạnh Bà, vì trong tay cô ta đang giữ Ngọc Tụ Hồn.”
Cả thế giới của Dương Uyển Chi gần như sụp đổ, cô khụy xuống sàn như chẳng còn một chút sức lực nào.
Cô đã từng nghi ngờ hắn, cũng đã từng tin tưởng hắn.
Đã từng thử đặt tình yêu của hai người lên vị trí đầu tiên, tin rằng hắn đến với cô không phải vì Ngọc Tụ Hồn.
Phải rồi, ban đầu hắn đến với cô không phải vì Ngọc Tụ Hồn.
Nhưng vì Ngọc Tụ Hồn hắn lại lựa chọn rời xa cô, có khả năng hắn chưa hề biết Mạnh Bà mà hắn nói ở ngay trước mặt hắn.
“Tôi sẽ không đến nữa đâu Uyển Chi, hãy sống tốt nhé.”
Nói rồi hắn biến mất như không khí ở trước mặt cô.
Dương Uyển Chi vừa khóc rồi vừa cười, cô tự giễu bản thân mình ngu ngốc, tình yêu là cái thá gì chứ!
Ngày nọ, Thạnh Liên tới tìm cô, cổ lấy cớ là qua chơi với mẹ cô để vào nhà.
Dương Uyển Chi lại quay trở lại với dáng vẻ lạnh nhạt lúc đầu, cô nói:“Mẹ tôi về quê rồi, không có ở nhà.”
“Vậy hả em, nói vậy em ở đây một mình hả?” Thạnh Liên làm ra dáng vẻ thân thiện hỏi đông hỏi tây.
Sau đó nói vòng vo một lúc, mới xoáy vào trọng tâm chính.
Cổ hỏi cô:“Em gái chị thấy em rất là xinh luôn đó, có muốn đổi đời không cưng?”
Dương Uyển Chi nhìn cô ta, rồi nhìn oan hồn phía sau lưng cô ta.
Coi như là cô làm việc tốt!
“Muốn chứ, chị có cách à.” Cô giả vờ tỏ ra phấn khích hỏi.
Thạnh Liên nói qua nói lại một hồi, mới nói là mình có một công việc rất nhẹ nhàng nhưng lại kiếm được nhiều tiền.
Nếu cô đồng ý thì tối nay đi với cô ấy, cổ sẽ chỉ cho cô.
Dương Uyển Chi đương nhiên là đồng ý.
Tiễn Thạnh Liên về, cô mới đi lại gỡ băng dính trên miệng ma nữ kia ra.
Chỗ đó đã bị thối rửa đến độ giòi bọ bò lúc nhúc, rất hôi thối.
Ma nữ trông có phần nhợt nhạt, run rẩy.
Từ cái miệng hôi hám ấy phát ra chất giọng như vịt đực kêu, rất trầm và khàn:“Cứu tôi với, tôi lạnh quá, lạnh quá.”
“Cô nói tôi nghe, vì sao cô theo cô ta?”
Ma nữ ây vừa khóc vừa kể lại quá trình, nói ra cũng rất kinh khủng.
Cô không ngờ một cô gái như Thạnh Liên lại liều lĩnh như vậy, dám làm cái chuyện thất đức ấy.
Buổi tối cô sửa soạn một chút rồi đi theo Thạnh Liên đón taxi đi tới một khu nhà vắng vẻ, tới nơi có người đón cô.
Dương Uyển Chi vừa nhìn đã nhận ra bọn họ, chính là đám đàn ông bị La Mục Khải đánh hôm nọ.
“Con chó cái, cuối cùng cũng bắt được mày.”
“Các người là bọn buôn nội tạng đúng không?” Cô cố