Khoé môi Dương Uyển Chi khẽ cười, cô chỉ len lén hắn cười thôi chứ không muốn để hắn biết.
Bỗng, cảm giác lạnh lẽo bao trùm lấy cô.
“Ngài… Ngài làm gì đấy?”
La Mục Khải ở phía sau, gần như đang ôm cô.
Trái tim cô đập nhanh quá, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực luôn vậy.
Hắn nói vào tai cô bằng chất giọng cực kì quyến rũ:“Sao tim em đập nhanh dữ vậy?”
“Đâu, đâu có…” Cô né tránh vòng tay của hắn, sự ngượng ngùng cùng xấu hổ không che giấu đi nổi.
La Mục Khải đặt tay lên ngực cô, cách một lớp vải vóc của quần áo cô cảm nhận bàn tay hắn nóng như lửa, so với hơi lạnh của hắn thì nóng bỏng hơn nhiều.
“Rõ ràng là có!” Hắn khẳng định.
Cô nhìn bàn tay to lớn của hắn đặt lên ngực mình, nó bao phủ hết một bên ngực của cô.
Nam nữ thụ thụ bất thân, sao hắn dám tự ý chạm vào ngực cô chứ.
Ngay lúc cô còn lơ đễnh trong những suy nghĩ đấu tranh của mình, bàn tay ấy không kiên dè gì mà xoa nắn nơi ngực mềm mại.
Cô thoáng giật mình đẩy hắn ra, nhưng hắn giống như một bức tượng không hề bị lay chuyển.
“Gần đủ rồi… Gần đủ rồi… Nhanh hấp thụ âm khí đi, ta cần âm khí.”
Đôi mắt Dương Uyển Chi đỏ lên trong một khắc rồi bị chi phối.
Cô quay người lại, ôm cổ của hắn chủ động hôn môi.
Người hắn thích chủ động hôn hắn, La Mục Khải dĩ nhiên sẽ không từ chối.
Môi lưỡi cả hai quấn quít lấy nhau, vải vóc từ từ rơi xuống nền nhà lạnh lẽo.
Hắn chủ động bế cô lên giường rồi nằm đè lên cơ thể loã lồ của cô.
Đôi chân ngọc của Dương Uyển Chi quấn quanh hông hắn, siết hắn tới gần cô hơn.
La Mục Khải hôn vụn vặt, nụ hôn rơi trên gò má, rồi trượt dài xuống cổ rồi đi xuống bụng.
Nữ nhân rên rỉ, hơi rướn người cảm thụ khoái cảm mà hắn mang lại.
Cho tới khi hắn vùi đầu vào nơi tư mật của cô, cái lưỡi ấm nóng không ngừng khiêu khích.
“Ưm… Mục Khải đừng ở đó… Bẩn…”
“Thích không bảo bối?”
Hắn lại ấn sâu hơn vào trong, từng động tác mút mát như hút đi linh hồn của cô vậy.
Cả hai dây dưa một lúc, hắn cũng không nhịn nổi nữa mà “tiến vào”.
Cả cơ thể cô điên cuồng lắc lư theo nhịp, cảm giác hoa mắt trời đất lẫn lộn này chi phối toàn bộ lý trí của cô.
Mồ hôi của người đàn ông túa ra nhể nhại, vài giọt rời trên trán cô…
Lần này La Mục Khải không hành cô biến thành bùn nhão, chỉ mới hai lần mà hắn đã nằm ra bên cạnh thở phì phò.
Hắn cảm nhận rõ ràng âm khí của hắn đang bị hút cạn, vốn hắn đang bị trọng thương nên ma lực đang suy giảm.
Mọi sự suy đoán của hắn gần như hoàn toàn đúng, trong cơ thể cô có một cái gì đó liên tục đòi âm khí…
“Đủ rồi à?” Cô vẽ vòng tròn lên bờ ngực rắn chắc của hắn chu môi hỏi.
Cảm giác có một chút thất vọng, hắn không nhiệt tình như mọi khi.
“Tôi mệt, tha cho em.” Hắn xuống giường đi vào toilet.
La Mục Khải nôn ra một đống bầy nhầy màu đen, hắn vội ấn xả nước tránh để cô phát hiện.
Tắm rửa sơ qua rồi giả vờ như không có gì đi ra ngoài,