Gần đây dưới Địa Phủ liên tục có linh hồn trốn thoát, Dương Uyển Chi cảm thấy rất kỳ lạ.
Mỗi tầng Địa Ngục đều có quan và quỷ sai cai quản, làm sao mà các linh hồn ấy trốn thoát được?
La Mục Khải gần đây cũng hay trốn ở trong phòng, nên Dương Uyển Chi đành đi xuống nhân gian một chuyến.
Theo như cảm nhận của cô thì thành phố A chính là nơi tích tụ âm khí nhiều nhất, chắc chắn có cái gì đó trú ngự ở nơi này.
*
Nửa đêm vắng vẻ, nhà nhà đều đã tắt đèn đi ngủ.
Chỉ có một cô gái là đang chăm chỉ học bài, ôn thi.
Hạ Lan đang ở độ tuổi học cấp ba nên bài vở có nhiều hơn bình thường, nên cô bé thường xuyên thức khuya để học bài.
Bàn học đối diện gần với cửa sổ, trong lúc lỡ đễnh cắn bút thì Hạ Lan hình như thấy một cái bóng trắng xẹt qua cửa sổ.
Cô bé thoáng giật mình, tim đập nhanh vì sợ sệt.
Những cũng tự trấn an bản thân mình bị hoa mắt nên nhìn nhầm.
Hạ Lan đứng dậy vươn tay ra bên ngoài kéo cánh cửa sổ định đóng lại, đã đêm rồi cảm giác rất lạnh lẽo.
Bỗng bàn tay của cô bé bị một thứ gì đó lạnh như băng nắm lấy, Hạ Lan hốt hoảng hét lên một tiếng rồi rụt tay về.
Trong đêm khuya thanh vắng, tiếng hét của cô bé làm kinh động tới những chú chim đang ngủ trên cây, khiến chúng bay lên tán loạn.
Bầu không khí phút chốc quỷ dị…
Hạ Lan cố gắng giữ bình tĩnh, nhìn dáo dát xung quanh.
Trong nhà tắt đèn tối om, chỉ còn lại ánh đèn bàn yếu ớt để cô bé học tập.
Cô bé lấy hết can đảm định đi lại mở đèn phòng, từng bước chân chậm rãi di chuyển trong đêm tiến tới công tắc đèn.
…Rầm…
Một tiếng động mạnh làm cho Hạ Lan giật bắn mình, cô bé sợ hãi ôm đầu thét toáng lên.
Lúc này đèn trong nhà cũng sáng lên, cha, mẹ của Hạ Lan đã có mặt trong phòng lo lắng hỏi:“Sao mà hét lên thế con?”
“Mẹ ơi, ngoài cửa sổ hình như có cái gì đó mẹ.” Cô mếu máo nói, ánh mắt phóng ra phía cửa sổ đầy vẻ sợ hãi.
Mẹ của Hạ Lan đi lại cửa sổ, sau đó ngó đông ngó tây mà chẳng nhìn thấy thứ gì như cô bé nói.
Bà chẹp miệng nói:“Gió thổi thôi con, có cái gì đâu.”
“Rõ ràng có cái gì đó đã nắm tay con.” Cô bé vẫn nhớ rõ mồn một cái cảm giác lạnh lẽo tiếp xúc da thịt ấy.
“Thôi ngủ sớm đi con, chắc học nhiều quá nên con mệt đó.” Cha Hạ Lan trấn an.
Cô bé run rẩy, kéo tay áo của cha mình mếu máo nói:“Hay con ngủ với cha mẹ được không? Con sợ lắm!”
“Thôi nào Lan, con lớn rồi nhé không có nhõng nhẽo.”
Mẹ của Hạ Lan nói xong rồi kéo chăn trên giường ra, giục cô lên giường đi ngủ.
Bà đóng cửa sổ lại cho cô yên tâm, sau đó hai vợ chồng ra ngoài và tắt đèn.
Không khí trong nhà lại rơi vào yên tĩnh, đến độ một cây kim rơi xuống cũng phát ra tiếng động rất phóng đại.
Hạ Lan nằm ở