Thạch Vũ nóng nảy dưới cơn phẫn nộ đã bắt đầu ra tay đánh người, anh gào lên giận dữ kêu những phóng viên ti tiện này giao toàn bộ công cụ quay
chụp ra, bằng không anh sẽ đập nát đầu bọn họ.
Các phóng viên bị
vẻ tàn nhẫn và khát máu trong mắt người đàn ông này dọa sợ, ở trong
phòng thét chói tai chạy trốn không có hiệu quả, có mấy người đàn ông bị quyền sắt đánh ngã xuống đất, còn lại mấy người bao gồm cả nhân viên
phục vụ trong đó đều hai tay ôm đầu ngồi chồm hổm trên mặt đất, nơm nớp
lo sợ cầu xin tha thứ.
Dưới áp bức của Thạch Vũ, có người chủ
động giao máy ảnh ngầm ra, còn có người giao ra điện thoại di động, còn
có một vài người tồn tại tâm lý may mắn, không đến thời điểm cuối cùng
vẫn không chịu giao ảnh chụp quý giá ra.
Đang vào lúc rối bời,
cửa phòng lại bị lực lớn phá ra, chỉ thấy Lương Tuấn Đào với một bộ quân phục mang theo toàn bộ chiến sĩ mang vũ trang đi tới, nháy mắt vây
quanh đã khống chế toàn bộ cục diện.
“Không được nhúc nhích! Ai
dám động coi như phần tử bạo loạn xử trí, trực tiếp nổ súng bắn chết!”
Các họng súng tối om của các chiến sĩ chĩa thẳng lên trán những phóng
viên kia, toàn trường nhất thời lặng ngắt như tờ, lại không có ai dám
chống lại, đều biết dưới tình huống này đừng mong mang ảnh chụp ra
ngoài.
Khuôn mặt tuấn tú của Lương Tuấn Đào xanh mét, tròng mắt
sắc bén đảo qua mọi người sau đó chăm chú nhìn Lâm Tuyết, thấy cô mở
miệng định nói gì lại hơi mím môi không thèm để ý tới cô, cuối cùng
chuyển ánh mắt lên người Thạch Vũ.
Thạch Vũ biết sự tình náo loạn quá lớn, anh cần phải cho Lương Tuấn Đào một câu trả lời thỏa đáng.
Chủ động đến gần Lương Tuấn Đào, Thạch Vũ cố hết sức dùng giọng điệu bình thản giải thích với cậu ta: “Xin lỗi, chuyện đêm nay…”
“Rầm!” Lương Tuấn Đào hung hăng tung ra một quyền về phía cằm cương nghị của
Thạch Vũ, không đợi đối phương nói xong, liền đánh ngã anh ta trên mặt
đất.
Thạch Vũ té ngã trên thảm, khóe miệng bị đánh đến rách chảy máu ra, phun một ngụm máu, phun ra nửa chiếc răng nanh mang máu Có thể thấy được một quyền này của Lương Tuấn Đào mang
lực lớn đến cỡ nào, cũng có thể nhìn ra lửa giận của đối phương thiêu
đốt tràn đầy đến cỡ nào.
“Oa, cha! Đừng đánh cha! Hu hu…” Cha con liền tâm, Mộng Mộng tỉnh táo lại đầu tiên, thân thể nho nhỏ nhào về
phía Thạch Vũ ngã trên thảm dưới đất. Đưa tay nhỏ bé sờ lên miệng cha bị đánh sưng, lau một cái, thấy trên tay đều là máu, không khỏi khóc đến
dữ tợn hơn, “Hu hu… Cha… Cha đau không?”
Lâm Tuyết vội vàng ngăn
cản trước mặt Thạch Vũ, hơi tức giận nhìn Lương Tuấn Đào, trách cứ: "Làm sao anh có thể không phân tốt xấu mà đánh người? Chuyện này không liên
quan đến Thạch Vũ, chúng ta đều bị người tính kế!”
Lương Tuấn Đào một phát kéo Lâm Tuyết qua, ngẩng cao cằm lạnh lùng liếc cô, chữ phun
ra giống như băng tôi luyện ra: “Em bị người bắt cóc tới sao?”
Lâm Tuyết không trả lời, nhưng càng tức giận hơn, nhìn vẻ mặt và giọng nói
của anh, giống như chồng bắt được vợ theo giai tại chỗ! Trong lòng xấu
hổ, cô muốn tránh khỏi bàn tay của Lương Tuấn Đào, lại bị anh ôm vào
trong ngực.
“Trở về lại thu thập em!” Lương Tuấn Đào nhìn cô chằm chằm, khẽ cắn răng. Ngoái đầu nhìn lại thấy Thạch Vũ đã đứng lên, liền
một tay ôm Lâm Tuyết, một tay nâng lên chỉ vào Thạch Vũ cảnh cáo nói,
“Chuyện đêm nay chưa xong, anh chờ đó!”
Thạch Vũ dắt Mộng Mộng,
khuôn mặt tuấn tú âm trầm nhìn Lương Tuấn Đào, lại nhìn Lâm Tuyết trong
ngực Lương Tuấn Đào, nói gì cũng không giải thích cho mình.
Lương Tuấn Đào ôm Lâm Tuyết, đẩy cô một cái, khiển trách: “Còn không đi?”
Lâm Tuyết thấy anh trong cơn thịnh nộ, biết giải thích nhiều hơn anh cũng
không nghe lọt. Liền quay đầu lại, thấy Mộng Mộng cực kỳ hoảng sợ, miệng ngậm đầu ngón tay út, trong đôi mắt to tràn đầy vẻ hoảng hốt, không
khỏi hết sức đau lòng. d1en d4nl 3q21y d0n
“Anh Thạch, anh mang
Mộng Mộng trở về đơn vị trước đi! Nhớ, gần đây đừng dẫn con bé ra ngoài
chạy loạn, rất nguy hiểm! Còn nữa, nếu có người gọi điện thoại cho anh,
anh nhìn dãy số trước, nếu như là số lạ, ngàn vạn lần đừng tin bất cứ
nội dung nào trong điện thoại!”
Có một “Quỷ” có thể bắt chước
được giọng nói của bất kỳ ai, hơn nữa bắt chước như thật, tất cả số điện thoại không biết kiên quyết không thể tin tưởng. Dĩ nhiên, cho dù biết
số điện thoại cũng phải lựa chọn tính chất tin tưởng. Ví dụ như Mạc Sở
Hàn, số điện thoại của anh ta có thể bị người ta dùng trộm.
"Đủ
chưa?" Bản thân Lương Tuấn Đào nhịn một bụng lửa, thấy Lâm Tuyết ngàn
căn vạn dặn Thạch Vũ, không khỏi càng thêm nổi giận, “Nếu không yên tâm, trở về đơn vị với anh ta?”
“Hung dữ cái gì mà hung dữ?” Lâm
Tuyết cũng một bụng lửa giận, cô không yếu thế chút nào mà quát lại anh, tránh khỏi bàn tay nắm giữ của anh, quay người đi ra cửa.
Lương
Tuấn Đào giận đến cắn chặt răng, nhưng lại hết cách với cô. Liền mạnh mẽ trừng mắt lườm Thạch Vũ, sau đó hạ lệnh cho các chiến sĩ: “Giải toàn bộ những phóng viên này về đơn vị, soát toàn bộ người, bất kỳ may chụp
hình và trang thiết bị gì đều không cho phép mang ra ngoài!”
Nói
xong, chỉ vào Thạch Vũ, yêu cầu: “Anh trở về đơn vị, đêm nay đừng mong
ngủ, viết kiểm điểm vô cùng khắc sâu, sáng sớm ngày mai tôi muốn tự mình kiểm tra!”
Về đến nhà, bóng đêm càng nồng.
Người trong nhà đều ngủ rất sâu, không ai biết tất cả chuyện xảy ra tối nay,
nhưng Lâm Tuyết biết, sáng sớm ngày mai khẳng định không tránh được một
trận sóng to gió lớn.
Mới vừa ngừng nghỉ được mấy ngày thôi, lại
gây ra xì căng đan, tự Lâm Tuyết cũng cảm thấy không có mặt mũi! Từng
theo Mạc Sở
Hàn huyên náo kinh thành không ai không biết, khiến cho nhà
họ Lương thật mất mặt. May mà Lương Tuấn Đào ngăn cơn sóng dữ, thời gian dài mới đè xuống được trận sóng gió kia.
Lần này… Cô không biết có phải còn có thể có vận may giống như vậy không.
Vào phòng ngủ, cô vô lực ngã ngồi trong ghế, một hồi lâu, ánh mắt chuyển sang điện thoại ở đầu giường.
Đứng dậy đi tới, cô kiểm tra số điện thoại gọi tới, quả nhiên là một số điện thoại riêng xa lạ.
Rốt cuộc là ai đang giả thần giả quỷ giở trò chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn? Cô gọi lại số này, rất lâu mà không có ai nghe, đoán chừng chắc là số
điện thoại công cộng ở ngoại ô vắng vẻ.
Khi ném điện thoại đi, Lương Tuấn Đào liền đẩy cửa tiến vào.
Cô cho rằng tối nay anh sẽ đi đơn vị, không nghĩ tới nhanh như vậy đã theo về.
Mới vừa cãi nhau một trận, lúc này thấy mặt khó tránh khỏi hơi lúng túng,
Lâm Tuyết dứt khoát nằm lên giường, quay lưng vào bên trong nhắm mắt
lại.
Dĩ nhiên không thể ngủ được, chỉ có điều dùng hành động này
để bày tỏ thái độ kháng nghị của cô đối với hành vi bạo lực của anh mà
thôi.
Thạch Vũ rất vô tội, anh không hỏi nguyên nhân đã liền ra
tay đánh người như thế nào cũng không chiếm được lý, hơn nữa còn đánh
Thạch Vũ bị thương ngay trước mặt Mộng Mộng, đây sẽ tạo thành bóng ma
lớn cỡ nào cho Mộng Mộng.
Cô khuyên mấy câu, anh còn gào cô! Hừ, người đàn ông ngang ngược bá đạo tự cho là đúng!
“Này, chúng ta nói chuyện một chút!” Giọng của Lương Tuấn Đào rõ ràng chưa tiêu hết tức giận, chuyện đêm nay, anh rất tức giận!
Lâm Tuyết làm bộ như không nghe thấy, vẫn nằm nghiêng không nhúc nhích.
“Làm căng lên với anh đúng không!” Lương Tuấn Đào đưa tay kéo cô, lại bị cô hất ra.
Nhưng lần này anh giống như quyết tâm muốn lý luận với cô đến cùng, không để ý tới thái độ lạnh lẽo của cô, bàn tay dùng sức cầm hai vai cô, cứng rắn
lật ngược cô lại.
“Anh làm gì đấy!” Lâm Tuyết cực kỳ ghét anh thô bạo, rồi dùng sức đẩy anh một cái.
Lương Tuấn Đào thình lình bị cô đẩy lảo đảo một cái, phần lưng đập vào đầu
giường, phát ra một tiếng va chạm “Rầm”, gương mặt tuấn tú càng thêm tối tăm.
“Đã nói với anh, tôi và Thạch Vũ bị người hãm hại, anh
không hỏi rốt cuộc là ai hãm hại, hãm hại như thế nào, cứ náo loạn lung
tung trước!” Lâm Tuyết thở phì phò nhìn anh chằm chằm tỏ vẻ rất thất
vọng uất ức.
Hồi lâu, Lương Tuấn Đào chậm rãi phun ra hai chữ, “Đáng đời!”
“Cái gì?” Lâm Tuyết không ngờ anh thế mà lại nói cô như thế! Cô đã thành
thói quen anh nhường nhịn và cưng chiều, bất thình lình nói với cô chữ
nguội lạnh như vậy, khiến cô không khỏi ngạc nhiên.
“Anh nói em
con mẹ nó đáng đời!” Lương Tuấn Đào nâng cao giọng điệu, lửa giận càng
đốt càng mãnh liệt. Lần này anh không dễ dàng tha thứ giống thường ngày, định thừa dịp lần này đổ hết bất mãn và uất ức dồn nén lâu dài của mình ra, “Trước kia là Mạc Sở Hàn, bây giờ là Thạch Vũ, ruồi bọ không bâu
trứng không nứt, em con mẹ nó nếu không theo chân bọn họ liếc mắt đưa
tình, bọn họ có thể chỉnh ra nhiều chuyện như vậy?”
Lâm Tuyết kinh ngạc ngây người hồi lâu, mới cười lạnh nói: "Anh cố ý muốn gây gổ với tôi!"
“Anh không muốn gây gổ!” Lương Tuấn Đào biết hậu quả chọc giận cô nghiêm
trọng cỡ nào, nhẹ thì nửa tháng không anh nói chuyện với anh, nặng thì
một tháng để cho anh phòng đơn gối chiếc. Nhưng anh không thể nhịn tiếp, nhất định phải để cho cô hiểu cô tổn thương lòng của anh rồi, hơn nữa
không chỉ một lần, “Anh chỉ dạy cho em rõ làm vợ người như thế nào!”
"Cố tình gây sự đúng không!" Lâm Tuyết cảm giác đêm nay người này nhất định không thể không náo loạn ra không giống bình thường, cô mơ hồ cảm thấy
anh muốn nói gì nhưng theo bản năng muốn trốn tránh, “Anh cứ náo loạn
đi, tôi mệt mỏi, không muốn theo cùng!”
Nói xong, cô lần nữa nằm xuống, hai cánh tay ôm vai, rõ ràng chiến tranh lạnh với anh.
Trầm mặc một lúc, Lương Tuấn Đào cuối cùng nói ra lời nói đè nén nơi đáy lòng, “Lâm Tuyết, em con mẹ nó vốn không có tim!”