“…” Lâm Tuyết nhắm mắt lại, cánh mũi thu lại, xem ra cũng không có phản
ứng gì với những lời này của anh. Nhưng cô có thói quen đè nén tất cả
cảm xúc xuống, chôn sâu ở trong đáy lòng.
“Chúng ta kết hôn đã
lâu như vậy, em sờ thử lương tâm mình xem nói anh đối xử với em như thế
nào? Hận không thể bắc thang lên trời hái trăng sao xuống lấy lòng em!
Em thì sao? Ngay cả mấy lời nói làm ấm lòn anh cũng không chịu nói với
anh!” Giọng nói dễ nghe của Lương Tuấn Đào khàn khàn, có thể thấy được
khi anh nói những lời này, cảm xúc kích động như thế nào.
Anh cúi người kéo cổ tay cô, dán lòng bàn tay của cô vào ngực bền chắc của anh, cảm thấy cô rung động, anh nhìn cô thật sâu, lại gần tai cô, nói cho cô biết: “Chỗ này cũng bị em chiếm hết, bất kỳ người phụ nữ nào cũng đừng
mong chui vào! Lâm Tuyết, gia không lạ gì em, em đừng giả ngốc với anh,
em biết rõ ràng đúng không?”
Cách cô gần như vậy, chóp mũi anh
tuấn gần như chạm được vào má của cô, ngửi hương thơm của cô, trong cơ
thể anh dâng lên kích động vừa ngọt ngào vừa buồn bực.
Tại sao,
dòng suy nghĩ của anh, thân thể đều có thể dễ dàng bị cô khống chế trái
phải, mà cô lại vĩnh viễn nhìn không thấu. Cái này không công bằng!
“Lần đầu tiên gặp lại em, lần đầu tiên đoạt lấy em… Trong lòng gia cũng
không chứa được những người phụ nữ khác! Em nhìn tận mắt Doãn Lệ Nam bị
anh tự tay đánh gục, Bạch Tinh Tinh chỉ là tôm tép nhãi nhép, Lâm Tuyết, em nói, trừ em ra anh còn đặt ai vào trong ngực?”
Đây coi như
thổ lộ sao? Lâm Tuyết không bình tĩnh được, cô nhắm mắt lại, không dám
nhìn thẳng vào ánh mặt hừng hực nguy hiểm của người đàn ông.
“Còn em thì sao? Em không có lương
tâm! Đầu tiên truyền ra xì căng đan huyên náo dư luận xôn xao với Mạc Sở Hàn, gia nói gì chưa? Đi theo giúp em giải quyết tất cả mọi chuyện!
Chuyện này đã qua, gia không muốn nhắc lại, kết quả em lại cứ dính dáng, mập mờ không rõ với Thạch Vũ đó! Vì Thạch Vũ, chúng ta náo loạn bao
nhiêu lần? Em biết rõ ràng anh sẽ mất hứng, tối nay một cú điện thoại
của anh ta, em không nói không rằng chạy đi khách sạn gặp gỡ anh ta…”
Lương Tuấn Đào giận đến không xong, làm trừng phạt, anh hung hăng xé quần áo
cô ra, bàn tay nắm ngực của cô dùng sức bóp một cái.
“A.” Lâm
Tuyết bị đau, cũng không thể giả bộ ngủ, liền xoay người hung hăng vỗ
vào sống lưng anh, “Cầm thú, đau chết! Tay anh dùng sức nhẹ chút!”
Anh dứt khoát đè lên người cô, vừa làm động tác khiêu khích, vừa gặm cắn cổ cô.
Dĩ nhiên, vừa thân thiết, anh chưa từng quên tiếp tục lên án mạnh mẽ cô
lòng lang dạ sói, “Cho dù cú điện thoại kia thật sự do Thạch Vũ gọi tới, anh ta kêu buổi tối em tới khách sạn gặp anh ta, em lại đi thật? Tại
sao không nói với anh?” Đây là chỗ Lương Tuấn Đào ghét nhất. Một chậu
lửa giận không chỗ phát tiết, anh vén quần cô lên, vốn định đánh mông
cô, lại không nỡ xuống tay, liền rõ ràng thô bạo xâm chiếm cô.
“Ừ, anh đồ lưu manh háo sắc!” Cô vô lực đấm anh, chỉ có thể chịu đựng anh điên cuồng chiếm đoạt.
Người đàn ông này, đúng là không thể nói lý. Khi vui mừng thích đè ép cô yêu
yêu, lúc tức giận cũng thích làm chuyện như vậy! Chẳng lẽ đây là một
phương thức để đàn ông biểu đạt tâm tình?
“… Nghe nói… Mộng Mộng
khóc… Em rất gấp gáp…” Lâm Tuyết không nhịn được chảy nước mắt, một mặt
uất ức vì Lương Tuấn Đào thô bạo với cô, mặt khác cũng hối hận tối nay
lỗ mãng tạo thành hậu quả nghiêm trọng.
“Con của chúng ta cũng
khóc, cũng không thấy em gấp thành như vậy!” Xem xem, anh chàng Lương
này ngay cả phần giấm chua kia của con trai cũng ăn chung, “Em người làm mẹ ruột làm như thế nào vậy? Còn để tâm con của người khác hơn con của
mình, anh thay con trai… Dạy dỗ em!”
“A.” Lâm Tuyết không chịu nổi anh điên cuồng thô bạo, nhỏ giọng năn nỉ: “Nhẹ chút!... Lần sau em sẽ nhớ…”
Đây coi như nhận sai sao? Lương Tuấn Đào phủ lên người cô, động tác càng thêm hung ác mãnh liệt, trong tim lại vô cùng đau đớn.
Anh đã móc tim móc phổi ra thổ lộ tình cảm với cô, cô còn không đi đến đâu
như vậy, xem ra người phụ nữ này nhất định không có tim. Không đúng, cô
từng có trái tim, chỉ có điều nhét vào trên người Mạc Sở Hàn, cũng không tìm về được nữa!
Ngày hôm sau, hai tòa soạn báo một đài truyền hình quả nhiên phát tán hình chụp tối hôm qua, nhất thời gây nên sóng to gió lớn.
Cái tên Lâm Tuyết này tuyệt đối không xa lạ đối với đại chúng truyền thông, bởi vì có mấy lần cô thành tiêu điểm của dư luận, hơn nữa mỗi lần đều
vì xì căng đan quan hệ nam nữ mà huyên náo đến dư luận xôn xao.
Nhưng cô lại may mắn, bởi vì có một người đàn ông không gì không thể đứng sau lưng cô, luôn có thể lật tay che gió che mưa cho cô, đè xuống tất cả
sóng gió.
Lần này cũng không ngoại lệ, bởi vì chồng cô là Lương Tuấn Đào!
Lương Tuấn Đào đã sớm sắp xếp xong, quan sát tỉ mỉ động thái của truyền
thông. Sáng sớm, hai tòa soạn và đài truyền hình vừa có động tĩnh, anh
liền ra tay.
Trực tiếp lại tội phỉ báng phong tỏa hai tòa soạn
kia, về phần đài truyền hình, anh chẳng những cắt bỏ trưởng đài, hơn nữa còn xác định trưởng đài xui xẻo đó là chủ nhân sau màn của sự kiện lần
này.
Chuyện này cần nhanh chóng có một kết thúc, nếu không dĩ nhiên sẽ tạo thành ảnh hưởng cực lớn đối với danh dự của Lâm Tuyết.Đầu tiên lập kế hoạch gọi điện thoại lừa gạt Lâm Tuyết và Thạch Vũ gặp
gỡ ở khách sạn, sau đó lại báo cho các truyền thông lớn tới hiện trường quay chụp, rõ ràng chính là thiết lập cạm bẫy cố ý quậy lớn chuyện, chỉ sợ
thiên hạ không loạn.
Vụ án phỉ báng ác độc có chuẩn bị trước này, cần phải trừng phạt nghiêm khắc. Trải qua điều tra thu thập chứng cứ,
nhận định trưởng đài đó chính là chủ mưu của cả sự kiện, đã áp giải đến
đồn cảnh sát, bí mật thẩm vấn.
Lần trước sự kiện Mạc Sở Hàn còn
không có đài truyền hình nào dám thông báo, bởi vì ai ai cũng đều biết
nhà họ Lương không dễ chọc, mà lần này đài truyền hình ngược lại gây án, thái độ lớn lối như thế, hiển nhiên phía sau màn có chỗ dựa cho ông ta.
Lương Tuấn Đào đổ toàn bộ tội lỗi lên
trên người ông ta, nếu như thành thật khai ra còn có cơ hội giảm tội,
nếu quả thật ôm tất cả trách nhiệm rồi, như vậy chuyện này đủ để cho
trưởng đài ngồi tù mười năm rồi.
Trưởng đài đó quả nhiên sợ quá
mức, vội vàng khai ra tên tuổi một vị quan chức. Cảnh sát tìm hiểu nguồn gốc, dẫn độ tên quan chức kia, kết quả điều tra rõ tên quan chức kia vì nhận hối lộ nên mới làm chuyện này.
Viên quan chức kia thu hối
lộ kếch xù, nhưng kẻ hối lộ ngay cả mặt cũng chưa từng nhìn thấy, đầu
mối đến đây bị cắt đứt, án kiện nhất thời rơi vào bế tắc.
Liên tiếp chừng mấy ngày, sắc mặt của Lương Tuấn Đào rất khó nhìn, người
chung quanh anh tất cả đều cẩn thận, chỉ sợ biến thành vật hy sinh hả
giận cho thủ trưởng.
Từ sau đêm đó đè cô hung hăng giằng co,
Lương Tuấn Đào liền dọn tới thư phòng, dùng hành động này bày tỏ mình
bất mãn nghiêm trọng với chuyện này và kháng nghị mạnh mẽ đối với thái
độ ác liệt của cô.
Lâm Tuyết kệ anh làm ầm ĩ, dù thế nào đi nữa
anh dùng kỹ xảo này vài lần rồi, nếu không ở trên giường giày vò cô,
chính là trực tiếp dọn đi thư phòng để cho cô phòng không gối chiếc. Sự
thật chứng minh, mỗi lần phòng không gối chiếc, anh đều không chịu nổi
tịch mịch đầu hàng trước, đón chừng lần này không có chuyện gì ngoài ý
muốn cũng không ngoại lệ.
Nhưng trong lòng chính là không thoải mái, giống như trong cổ họng mắc nghẹn cái xương cá, không ói ra liền ăn ngủ không yên.
Có muốn nói lời xin lỗi với anh không đây? Lâm Tuyết do dự. Mỗi lần chiến
tranh lạnh đều do Lương Tuấn Đào bại trận trước, lần này… Cô suy tính có cần chủ động một chút không.
Dù sao, cô có phần đuối lý. Lương
Tuấn Đào phẫn nộ cũng có đạo lý, buổi tối cô đi khách sạn gặp Thạch Vũ
đúng là không thỏa đáng, bất kỳ lý do giải thích gì đều không đứng vững
được.
Ít nhất, cô nên gọi điện thoại cho Lương Tuấn Đào trước,
đây cũng không phải vấn đề tin tưởng hay không tin tưởng, mà là tôn
trọng tối thiểu cần phải có đối với anh người làm chồng.
Một người phòng không gối chiếc quá cực kỳ nhàm chán, Lâm Tuyết bỏ tạp chí
lại, dụi hốc mắt chua xót, tựa vào đầu giường ngây ngốc nhìn mất hồn.
Nhớ tới tối hôm qua anh “Thổ lộ” với cô, khóe miệng không nhịn được khẽ nhếch, mắt trong veo cũng tràn ngập dịu dàng.
Thật ra thì, cô yêu anh cũng không ít hơn anh, nhưng không có dũng khí nói ra khỏi miệng.
Có lúc, cô quá hâm mộ anh khí phách, yêu là yêu, thoải mái nói ra, đây đầy đủ nói rõ tự tin của anh. Cô không dám thổ lộ, bởi vì cô không đủ tự
tin.
Cô vẫn sợ, phần cảm tình này có một ngày khô kiệt!
Lỡ như, ngày nào đó Lương Tuấn Đào mệt mỏi với cô hoặc vui vẻ với người
mới… Giống như Lưu Dương, cô không biết nên thu thập cho mình nâng trái
tim vỡ nát trên đất ra ngoài như thế nào.
Cô không phải Mã Đồng
Đồng, có thể nhanh chóng phục hồi như cũ hơn nữa còn tìm được một người
chồng như ý, cô có thể làm chính là dần dần khô héo chết đi!
Rốt cuộc hiểu rõ, vì sao mẹ lại chết sớm, bởi vì trái tim kia đã bể nát vì Hoắc Gia Tường.
Khi Hứa Tịnh Sơ tận mắt nhìn thấy chồng mình cẩu thả với một trà nô, tình
cảm và hôn nhân còn có trái tim bà sẽ ở trong một nháy mắt đó vỡ vụn tất cả!
Cô hoài nghi đến một ngày đó, cô chạy không thoát được kết quả giống như mẹ cô.
Cho nên, cô không dám thổ lộ, không dám dâng trái tim mình cho Lương Tuấn Đào!
Cô sợ anh không biết quý trọng, tùy ý vứt bỏ.