Khế Ước Quân Hôn

Chương 33.2


trước sau



“Ọe!” Bị một màn trước mắt kích thích đến khẩu vị không chịu nổi, Lâm Tuyết che miệng lại, dưới ánh mắt kinh ngạc của hai người đàn ông nhìn soi mói bước nhanh xông ra ngoài.

Đỡ khung cửa nôn ọe như moi gan moi ruột, ghê tởm nhất chính là cái gì cũng nôn không ra, cảm giác này thật sự quá khó chịu! Ói nửa ngày mới khá hơn chút, cô ngẩng đầu lên, thấy Lương Tuấn Đào chìa một tay đưa giấy tới, một tay cầm nước trà.

Nhận lấy khăn giấy lau chùi khóe miệng, cô lại cầm ly trà trong tay Lương Tuấn Đào uống một ngụm, lúc này mới đè cảm giác buồn nôn xuống.

“Chị dâu, thích ứng chút đi! Thủ trưởng có khẩu vị hơi nặng, thời gian lâu dài chị sẽ thành thói quen!” Vân Phàm khuyên một câu mang tính tượng trưng, dù sao Lâm Tuyết là một cô gái, lòng dạ hơi mềm nhũn chút, không ưa trường hợp quá máu tanh.

“Khỏe chưa?” Lương Tuấn Đào dịu dàng hỏi, đồng thời yêu thương vuốt ve tóc rối loạn của cô.

Gật đầu một cái, cô hơi quở trách nhìn anh, nhỏ giọng nói: “Sau này không nên làm chuyện khiến người ta ghê tởm! Sá Đặc tuy đang giận, nhưng không phải đã chết rồi sao?”

“Được! Nghe lời vợ!” Lương Tuấn Đào cưng chiều hôn lên nụ cười hơi tái nhợt của cô, sau đó giống như hạ quyết tâm gì đó, đẩy cô cho Vân Phàm. Vẻ mặt nghiêm chỉnh, anh ra lệnh cho Vân Phàm: “Nhanh chóng đưa chị dâu cậu rời đi, chuyện còn lại giao cho tôi làm!” die nda nle equ ydo nn

“Rõ!” Vân Phàm làm một tư thế chào quân đội, sau đó nói với Lâm Tuyết hiển nhiên còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, “Chị dâu, đi theo em đi!”

Lâm Tuyết cảm thấy không thích hợp, lại hỏi: “Đi đâu?”

“Thủ trưởng để cho em dẫn chị trở về nước, lập tức, ngay lập tức!” Vân Phàm đáp.

“Cái gì?” Lâm Tuyết không thể tin quay đầu nhìn về phía Lương Tuấn Đào, người kia rốt cuộc không còn vẻ lưu luyến triền miên dịu dàng như nước vừa rồi với cô, gương mặt lạnh lẽo như băng sương.

“Nghe theo mệnh lệnh, lập tức lên máy bay về nước với Vân Phàm!” Lương Tuấn Đào trịnh trọng nhắc lại lần nữa.

“Tại sao?” Trong
thời khắc đặc biệt này, sao cô có thể bỏ lại anh mà trở về nước chứ? Giết chết cô cũng không làm vậy! “Cho em một lý do có thể thuyết phục em, nếu không em chết cũng không trở về!”

“Lý do chính là –– anh không muốn nhìn thấy em mạo hiểm ở đây! Từng hành động của em sẽ ảnh hưởng tới tinh thần của anh, tinh thần của anh bị nhiễu loạn sẽ làm loạn phán đoán tình hình địch của anh, có trăm hại mà không có một lợi!” Lương Tuấn Đào gào lên,”Cho nên em ở nơi này vốn không có ích lợi gì, phải đi, lập tức ngay lập tức!”

“...” Tại sao như vậy chứ? Lâm Tuyết không nhịn được lỗ mũi chua xót, quá không nói đạo lý! Hành động tối hôm qua ngoại trừ cuối cùng xảy ra chút ngoài ý muốn, vốn là chiến thắng đối phương, lấy được toàn bộ thắng lợi, cô không thể không có công, thế nhưng anh hoàn toàn xóa sạch công lao của cô, nói cô ở đây trừ làm nhiễu loạn tâm trí của anh ra thì không có chút tác dụng nào! Người đàn ông này, sao có thể đổi trắng thay đen như vậy!

Nhìn ánh mắt Thất vọng uất ức của cô, anh cứng rắn lòng, không nhìn tới cô, mà nói với Vân Phàm: “Thời gian cấp bách, không thể trì hoãn nữa! Cậu mang cô ấy đi, nếu như cô ấy không chịu nghe theo mệnh lệnh thì đánh ngất xỉu cô ấy!”

Lâm Tuyết nổi giận, hoàn toàn nổi giận! Anh thế mà lại để cho Vân Phàm đánh ngất cô! Thật quá mức, kiểu người gì chứ! Mới vừa


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện