Anh biết Lâm Tuyết
nhân từ nương tay, nên lấy tính mạng bạn chiến đấu ra nói chuyện. Để cho cô bất kỳ lúc nào cũng nhớ khi hành động –– không phải là vấn đề sống
chết của chính cô, mà liên quan tới sống chết của bạn chiến đấu. Vì an
toàn của các bạn chiến đấu, cô chỉ có thể làm việc nghĩa không chùn bước mà hạ sát thủ với kẻ địch!
Sự thật chứng minh, anh tẩy não rất thành công, khi Lâm Tuyết giết chết
bốn gã thuộc hạ gọn gàng linh hoạt, làm được hết sức xinh đẹp, đã đủ tư
cách cất bước về hướng quân nhân toàn năng, không còn là bình hoa dễ vỡ
nữa.
Hiện giờ, anh diễn lại trò cũ, tẩy não với những trùm buôn thuốc phiện
này, thổi phồng những chính sách thống trị mới có liên quan đến Tào Dịch Côn về địa bàn này (thật ra thì đều do anh định ra), mình thì mới gặp
đã như thân quen, gặp lại thì thân thiết rất có nhân duyên với bọn họ
như thế nào, đồng thời bày ra rất nhiều phân chia rõ ràng trội hơn khi
Sá Đặc còn.
Những trùm buôn thuốc phiện kia đều là trời đất bao la tiền bạc lớn
nhất, người nào cho chỗ tốt hơn thì lẫn vào với người đó! Vị “Phương
tiên sinh” mới tới này nói đạo lý rõ ràng, hơn nữa cũng hết sức lôi kéo
bọn họ, so ra mạnh hơn Sá Đặc thái độ trong mắt không có người nhiều. Dĩ nhiên, quan trọng nhất là, “Phương tiên sinh” cho bọn họ hứa hẹn hoa
hồng cao hơn Sá Đặc.
Rốt cuộc, mức độ không sai biệt lắm, bên trong những trùm buôn thuốc
phiện này có một người tên Tùng Mộ Khắc mở miệng thể hiện thái độ trước: “Chúng tôi đều là người của anh Thất, vẫn trung thành với anh Thất,
lòng này chưa bao giờ thay đổi!” Anh ta hung hăng vỗ ngực, “Phương tiên
sinh xin yên tâm, nếu như ai dám có lòng khác với anh Thất, Tùng Mộ Khắc tôi là người đầu tiên cầm súng giết kẻ đó!” diee ndda fnleeq uysd doon
“Người
anh em!” Lương Tuấn Đào bước lên trước mấy bước, đưa tay vỗ lên
bả vai anh ta, kích động nói: “Chúng ta cùng nhau làm việc cho anh Thất, chính là anh em thân thiết như tay chân rồi! Sau này có phúc cùng hưởng có họa cùng chia tiền giấy phải cùng nhau kiếm!”
Theo Tùng Mộ Khắc tỏ thái độ, những người khác cũng rối rít lên tiếng
theo, phía sau tiếp phía trước giống như chỉ sợ chậm một chút sẽ khiến
Tào lão Thất hiểu lầm.
Nghe những trùm buôn thuốc phiện này đầy nhiệt tình thổ lộ, Lương Tuấn
Đào hài lòng gật đầu, lập tức theo chân bọn họ uống máu ăn thề, cùng
chúc mừng kết nghĩa tình, trong nháy mắt, chung đụng thành một đám, xưng huynh gọi đệ lẫn nhau!
Lâm Tuyết cảm thấy hơi buồn cười, lại không dám cười, chỉ tròng mắt trầm ngâm, cúi đầu giống như đang suy nghĩ chuyện gì.
Làm xong giới thiệu lẫn nhau với các trùm buôn thuốc phiện này, Lương
Tuấn Đào căn cứ theo vẻ mặt và giọng nói lúc nói chuyện của bọn họ mà
đoán được tính cách và tâm tư của bọn họ, nhanh chóng phân tích trong
đầu, sau đó sẽ nói chuyện hoặc giao thiệp khác biệt với bọn họ, mỗi
người mỗi khác.
Cùng nhau dùng bữa sáng, những trùm buôn thuốc phiện này rất hài lòng
với thái độ thân thiện của “Phương tiên sinh”, mạnh hơn Sá Đặc trong mắt không có ai nhiều! Huống chi vốn phần ích lợi của bọn