Trong lòng đã có nghi ngờ, cũng may anh biết Lương Tuấn Đào xuất thân nhà binh, sẽ không lưu
luyến ngai vàng trùm buôn thuốc phiện nơi này, nếu không, bất kỳ người
đàn ông nào có thói quen duy ngã độc tôn * oai phong một cõi, sợ rằng
cũng khó có thể quay lại quân đội sống cuộc sống y hệt nhà tu khổ hành
**.
(*) duy ngã độc tôn: hình dung cực đoan tự cao tự đại
(**) khổ hành: thuật ngữ tôn giáo, dạy phương pháp tu hành, cố ý dùng đủ loại khổ sở người bình thường khó có thể chịu đựng được tới hành hạ
mình.
Vấn đề của hai người còn chưa đạt thành nhất trí, Phùng Trường Nghĩa đã
vội vàng chạy tới đây, hành quân lễ với hai người, giọng nặng nề nói:
“Những thợ đào mỏ xảy ra bạo loạn, trong tay bọn họ có vũ khí, sức sát
thương cực mạnh, xung đột khó mà tránh khỏi thương vong, xin chỉ thị!”
Cục diện không muốn nhìn thấy nhất cuối cùng vẫn xuất hiện, Lương Tuấn
Đào trầm ngâm một lát, ngước mắt nhìn Phùng Trường Nghĩa, hỏi, “Vô duyên vô cớ bạo loạn?” Dieễn ddàn lee quiy đôn
Anh rõ ràng liên tục dặn dò chiến sĩ tiếp xúc với thợ đào mỏ, nhất định
phải chú ý trấn an cảm xúc của thợ đào mỏ, không phải vạn bất đắc dĩ
tuyệt đối không cho phép dùng võ. Những thợ đào mỏ này khát máu hiếu
chiến, một khi đã tìm được cái cớ thêu dệt, hậu quả sẽ không thể cứu
vãn.
“Hình như khi người của anh Thất kêu gọi bọn họ đầu hàng nã một phát
súng, những thợ mỏ kia nhất thời vỡ tổ!” Phùng Trường Nghĩa nói thật.
“...” Tức, tức nghiêm trọng! Lương Tuấn Đào dùng hết hơi sức mới kiềm
chế được không cho Tào Dịch Côn một phát súng ngay tại chỗ! Mẹ nó, anh
mất hết sức của chín trâu hai hổ khó khăn lắm mới giải quyết cục diện,
ngắn ngủi chỉ trong mấy phút đã bị Tào Thất này tinh trùng lên não làm
hỏng hoàn toàn.
Tào Dịch Côn thật ra giống như hoàn toàn không nhìn ra lửa giận của cậu
ta, còn nói năng hùng hồn: “Anh đã nói rồi, những thợ đào mỏ này giống
như ngồi kho thuốc súng, không để ý đến đã nổ tung! Quá nguy hiểm gì
đó
không thể lưu lại, vẫn thừa cơ hội này trừ đi toàn bộ, để cho bọn họ
chôn theo Sá Đặc đi!”
Mẹ nó, tao thấy nên cho mày chôn theo Sá Đặc! Lương Tuấn Đào liếc mắt,
hơi nhếch môi lên không nói, trong lòng đang suy nghĩ nếu tại chỗ đánh
chết Tào Dịch Côn sẽ lấy tức giận của bao nhiêu người.
Thấy sắc mặt của Lương Tuấn Đào thật sự không đẹp mắt, Tào Dịch Côn cũng phát hiện mình khiến cậu ta dựng lông lên rồi. Mặc dù tam giác vàng là
thiên hạ của anh, nhưng không biết tại sao, trong tiềm thức vẫn có kính
sợ khó hiểu với Lương Tuấn Đào. Cảm giác nói không rõ ràng này, giống
như bầy sói nhìn thấy con cọp bị lạc đàn, mặc dù biết rõ mình nắm chắc
đại cục trong tay, đối phương không uy hiếp được mình, nhưng vẫn có bản
năng e sợ với vua của bách thú.
“Anh con mẹ nó!” Lương Tuấn Đào ngẫm nghĩ liên tục, cảm thấy nếu đập
chết Tào Thất thì tiền vốn quá cao, khó khăn lắm mới thống nhất được
lãnh thổ lại sẽ bị chia năm xẻ bảy, được không bù nổi mất, quyết định
buông tha ý định này, chuẩn bị tiến hành giáo dục bằng đầu lưỡi. Dĩ
nhiên, giáo dục mỗi người phải khác nhau, nếu như nói ích lợi quốc gia
trách nhiệm dân tộc với Tào Thất không khác nào đàn gảy tai trâu, anh
dứt khoát nắm quyền sắt đấm ngay một đấm ngay ngực Tào Dịch Côn.
Tào Dịch Côn định tránh, nhưng động tác của anh không nhanh hơn Lương Tuấn Đào, cứ trơ mắt bị một quyền như sắt như vậy,