Thời gian làm thủ tục hải quan rất lâu, hơn 12h mới tới được khách sạn.
Chu Diễn Xuyên vào nhà tắm tắm rửa thay đồ, ăn trưa với Lâm Vãn trong phòng. Diễn đàn khai mạc lúc 2h chiều, là đại diện duy nhất của lĩnh vực máy bay không người lái Trung Quốc được mời, anh cần có bài phát biểu ở lễ khai mạc, lịch trình dày đặc, không có thời gian để nghỉ ngơi cho khỏi lệch múi giờ.
Lâm Vãn đã ngủ một giấc trên đường về khách sạn nên giờ cô thấy bớt buồn ngủ. Khi Chu Diễn Xuyên từ nhà tắm ra, cô lấy bộ trang phục lịch sự trong vali ra hỏi: “Em mặc bộ này được không?”
Chu Diễn Xuyên mặc cái áo sơ mi đã chuẩn bị trước, cài nút nói: “Em ở lại khách sạn nghỉ ngơi đi.”
Lâm Vãn không hiểu: “Tại sao?”
Rõ ràng là khi xuống máy bay, nhân viên ban tổ chức đến đón đã đưa cô một tấm thẻ ra vào, nghe nói họ mới cầu hôn nhau mười mấy tiếng trước còn hóm hỉnh nhắc cô “Nhất định phải đến xem hôn phu cô phát biểu”, sao trong nháy mắt cô bị biến thành cô gái bị bỏ rơi trong khách sạn rồi?
Chu Diễn Xuyên hơi ngước cằm, nhìn gương cài cái nút cuối cùng, cầm cà vạt lụa trên lưng ghế: “Bay hơn mười tiếng, hội thảo hơn 3 tiếng, anh sợ lưng em chịu không nổi.”
Sau khi được anh nhắc, Lâm Vãn mới nhận ra phần sau thắt lưng cô đúng là đã ân ẩn sưng đau. Thực tế thì cô hồi phục tốt, chỉ cần không làm việc nặng thì cô như bình thường trước khi bị thương, nhưng quá trình di chuyển đường dài thì thấy rõ sự khác biệt.
Lâm Vãn thật sự không dám chủ quan với sức khỏe, cô tiếc nuối thở dài, bước lại cầm cà vạt Chu Diễn Xuyên.
Chu Diễn Xuyên ngoan ngoãn cúi đầu cho vừa chiều cao của cô. Chiếc cà vạt quấn quanh cổ, không mất nhiều thời gian nhưng thời gian dường như bị kéo dài hơn rất nhiều.
Lâm Vãn đẩy cà vật lên, nhìn vào mắt anh: “Nhớ nhờ người chụp thêm mấy tấm ảnh cho em xem nha.”
Chu Diễn Xuyên cười, “Có phát sóng trực tiếp mà?”
“Truyền hình trực tiếp thì dĩ nhiên phải coi rồi,” Lâm Vãn kiễng chân hôn lên môi anh, “Nhưng em cũng muốn có ảnh chụp của chồng chưa cưới nữa.”
Chu Diễn Xuyên bị tiếng gọi “chồng chưa cưới” này đi thẳng vào tim, vươn tay ôm cô, hôn cô nồng nàn.
Trong phòng chỉ còn lại tiếng môi hôn, nếu không phải đã đến giờ thì anh chẳng muốn buông tay.
Khi Chu Diễn Xuyên được trợ lý đưa đi, Lâm Vãn thu dọn hành lý, rồi xuống lầu mua đồ ăn nhẹ, để lên bàn trà cạnh cửa sổ, mở laptop chuẩn bị coi bài phát biểu của Chu Diễn Xuyên.
Hai giờ chiều, lễ khai mạc diễn ra đúng giờ. Tính toán về tốc độ mạng, cô đã chọn kênh phát sóng nước ngoài, cho dù là quốc tịch nào, những người lên sân khấu tất cả đều giao tiếp bằng tiếng Anh. Nếu không có phiên dịch thì Lâm Vãn hơi khó khăn khi nghe – chủ yếu là do có nhiều thuật ngữ chuyên môn liên quan, đôi khi cô phải dựa vào ngữ cảnh để hiểu nội dung.
Những bài phát biểu đầu tiên đều là những người có tên tuổi trong ngành bảo vệ môi trường. Đa số đều lớn tuổi nên nói rất chậm, nói chung hiệu quả thôi miên cực kỳ tuyệt vời, một hai người còn có khẩu âm rất nặng làm người ta khó nghe rõ đang nói gì, Lâm Vãn bắt đầu phân tâm, cô cắn bánh quy, chợt nghe tiếng vỗ cánh ngoài cửa sổ.
Lâm Vãn quay đầu mở cửa ban công nhìn ra ngoài, chăm chú tìm kiếm, thấy một chú Hải âu đậu trên tán cây bên ngoài. Hưởng ứng chủ đề bảo vệ môi trường, ban tổ chức chọn khách sạn nằm ở vị trí rất đẹp.
Trước lúc đi, Lâm Vãn nghĩ mình sẽ được nhìn thấy vài chú chim nhưng cô không ngờ mình may mắn tới mức chỉ mới vài giờ đã có thể tận mắt nhìn thấy nó.
Khoảng cách rất xa nên nhìn mắt thường thấy không rõ.
Lâm Vãn cao hứng chạy vào phòng ngủ lấy chân máy, máy ảnh, ống kính để lên ban công, sau khi sắp xếp xong đạo cụ, nhìn vào khung ngắm, cô nhướng mày.
Đúng là may, cô nghĩ.
Nó thật sự là một con Hải âu đặc biệt của Bắc Mỹ không có ở Trung Quốc. Con Hải âu này có vẻ đã trưởng thành, không ngờ có người phụ nữ trên ban công khách sạn đang nhiệt tình quan sát nó, sau khi dừng trên ngọn cây một lúc, nó sải cánh bay về hồ nước gần khách sạn để săn mồi.
Trong ánh nắng chói chang, Lâm Vãn phấn khích trước dáng vẻ hùng dũng của chú chim săn mồi có sải cánh dài đến 2 mét. Cô mơ hồ cảm giác mình quên mất chuyện gì đó quan trọng nhưng việc ngắm chim đã lâu không được làm khiến thần kinh cô kích thích tới mức quên hết mọi thứ.
Hôm nay Lâm Vãn đúng là may mắn, không chỉ chụp được cảnh Hải âu lao xuống chộp lấy con mồi trên mặt nước, thiên nhiên còn ban tặng cho cô một cảnh tượng ngoạn mục hiếm có, thì ra bên hồ còn có một chú chim con trên một cây to khác.
Hải âu đầu bạc này là loài chim đặc biệt, chim con to bằng chim trưởng thành, quá trình săn mồi thu hút mọi sự chú ý của Lâm Vãn, sau khi con chim trưởng thành bay đi, chân cô tê mỏi mới nhớ ra cần nghỉ ngơi.
Lâm Vãn quay vào phòng, nôn nóng xuất mấy bức ảnh từ máy ảnh sang điện thoại, sau đó đăng lên weibo chia sẻ với mọi người.
Đăng weibo xong, cô cười mở hình ra xem, cảm khái: chú chim này thật ngầu quá.
Laptop để bên cạnh nãy giờ không được ngó ngàng chợt vang lên tràng pháo tay. Lâm Vãn liếc nhìn qua, chỉ kịp thấy Chu Diễn Xuyên bước khỏi sân khấu.
Bộ vest phẳng phiu, nhìn phía sau anh vẫn có vẻ đẹp trai hơn người.
“…”
Cô lo ngắm chim mà bỏ lỡ gì rồi!
Lâm Vãn chán nản rên lên một tiếng thảm thiết, đau khổ phát hiện trang web này chỉ có thể xem lại khi chương trình phát sóng trực tiếp kết thúc. Cô rơi vào đường cùng chờ đợi trong vô vọng cho chương trình kết thúc, nhấn refresh nhiều lần mới đợi được chương trình phát lại.
May mà bài phát biểu của Chu Diễn Xuyên không dài, đủ để cô xem lại hai lần.
Thành thật mà nói, ngay cả khi Lâm Vãn không biết Chu Diễn Xuyên là ai thì vẫn sẽ bị bài phát biểu của anh thu hút.
Người đàn ông trên sân khấu có gương mặt điển trai, dáng người dong dỏng, không nói gì cũng đã đủ cuốn hút, chưa kể bài phát biểu của anh được nói bằng tiếng Anh trôi chảy, tốc độ và âm lượng được kiểm soát tốt, thái độ đúng mực, dáng vẻ thoải mái như thế đi giảng bài cũng dư sức.
Lâm Vãn xem đến nhập tâm, mỗi lần ánh nhìn rơi vào chiếc nhẫn trên tay anh thì niềm vui trong mắt cô lại nhiều thêm một chút.
Khi Chu Diễn Xuyên trở về phòng, nhìn thấy vợ chưa cưới của mình ngồi chống cằm bên cửa sổ, nhìn màn hình cười ngọt lịm.
Ánh mặt trời hoàng hôn vừa vặn rơi trên mái tóc cô tạo thành một viền màu đỏ ấm áp.
Không khí ấm áp ngọt ngào đến mức người ta không muốn quấy rầy. Nếu không phải cô đang xem hình ảnh của anh thì Chu Diễn Xuyên cũng không lên tiếng.
Chu Diễn Xuyên cởi cà vạt, dựa vào tủ thấp cạnh cửa, gõ gõ vài cái, “Có ai ở nhà không?”
Lâm Vãn ngạc nhiên, quay phắt lại đứng dậy chạy về phía anh. Cô lao thẳng vào vòng tay Chu Diễn Xuyên, giọng kiêu hãnh đầy tự hào: