Lâm Vãn biết Chu Diễn Xuyên không giận thật.
Đôi khi Chung Giai Ninh chửi cô: “Mày coi lại mày đi nha, cứ mỗi lần mày trêu cho anh ấy “ăn dấm” bị bắt quả tang thì lại xoắn xít đi dỗ dành. Sao không giải quyết tận gốc luôn cho xong. Tao mà có bạn trai đẹp trai vậy thì tao chiều lên tới trời, bọn râu ria bên ngoài không có cửa.”
“Mày không biết gì hết, đó là thú vui của tụi tao.” Lâm Vãn cười đáp, “Tao thích nhìn ảnh ghen, vừa lạnh lùng vừa khó chịu, kiểu ‘mau mau tới dỗ anh đi’. Cảm giác như phải đem tất cả những gì tốt nhất để làm anh ấy vui vẻ.”
Chung Giai Ninh cạn lời, không thèm nói trắng tim đen: Đó không phải là mày dỗ Chu Diễn Xuyên mà chính là Chu Diễn Xuyên đang trêu ngược lại mày.
Lúc này Lâm Vãn từ đang gối đầu lên đùi Chu Diễn Xuyên đã ngồi thẳng dậy, nửa ngồi nửa quỳ trên ghế, thành thật hứa: “Cục cưng đừng lo, em chỉ chơi bời với chim chóc cho vui thôi.”
“Thật không?” Chu Diễn Xuyên uể oải hỏi, “Vậy hôm nay em có vui không?”
Lâm Vãn thở dài tiếc nuối: “Bình thường. Cái chính là vì nó còn nhỏ quá, em không thích trẻ trâu vậy.”
“…”
Chu Diễn Xuyên không ngờ cô lại nói đáp án kỳ lạ vậy, sau khi ngơ người hai ba giây thì bật cười.
Đêm nay anh cầm ly rượu để xã giao nhưng không uống nhiều. Bây giờ bị lời bông phèn của Lâm Vãn chọc cười lại thấy như cơn say toát ra.
Nhẹ nhàng mà không hề khó chịu.
Tựa như mùa hè từ bên ngoài đường nóng bức bước vào căn phòng có máy điều hòa, mở tủ lạnh, lấy một ly nước bạc hà mát lạnh. Giống như mùa đông đi trong tuyết rất lâu, cuối cùng tìm được căn nhà gỗ ấm sực.
Mọi dây thần kinh trên người đều thả lỏng ở trạng thái thoải mái nhất.
Lâm Vãn nhìn anh, cuối cùng không nhịn được hôn lên môi anh.
Cô không biết sao nhưng cô thấy tiếng cười của Chu Diễn Xuyên hay hơn người khác, như thể nó mang một luồng điện bí mật có thể truyền từ tai vào cơ thể cô.
Cô hiểu vì sao Chu U vương lại chịu đốt lửa triệu tập chư hầu chỉ để đổi lấy nụ cười mỹ nhân, cho dù sử sách chửi mắng khó nghe thế nào thì ít nhất niềm vui khi đó còn hơn mọi thứ trên đời.
Từ khi trao nhẫn đính hôn tới giờ, chỉ có lúc này mới thực sự thuộc về hai người.
Rèm cửa trong phòng được kéo chặt, chỉ có hai ngọn đèn trên tường phát ra ánh sáng mờ ảo.
Không khí có chút mùi hương rượu ngọt ngào phảng phất làm cho nhiệt độ trong phòng càng thêm say, tay hai người đan xen nhau, hai chiếc nhẫn khắc lời thề hẹn.
Không cần nói gì, ngôn từ dường như trở nên không đủ, mọi cảm xúc chỉ có thể thông qua ánh mắt, chuyển động cơ thể. Tựa như băng tuyết mùa xuân tan chảy quanh co quanh rừng núi, lướt qua những nơi cấm địa chưa có dấu chân người, cuối cùng chảy xuôi dòng.
…
Sau khi kết thúc, Lâm Vãn nhúc nhích ngón tay cũng lười.
Chu Diễn Xuyên ôm cô đi tắm, nước nóng phủ lên da thịt làm cô buồn ngủ. Lâm Vãn cố gắng mở mắt ra, trong làn hơi nước mù mịt nhìn anh, cảm giác ánh sáng ở đây còn tốt hơn cả sofa, Chu Diễn Xuyên đẹp trai hơn bao giờ, vì vậy lại không kiềm được mà hôn anh.
Sau đó, cô bị ép trải nghiệm độ láng mịn tường phòng tắm ra sao.
Mọi thứ chao đảo, có cảm giác như cô rơi xuống vài lần, nhưng Chu Diễn Xuyên lại kéo cô về. Tay anh trông trắng trẻo gầy guộc nhưng lúc cần dùng sức lại đầy đủ sức mạnh, chỉ cần ôm cô vào lòng là có thể đắm chìm trong ánh mắt anh.
Mái tóc dài của Lâm Vãn đẫm nước, dính vào tấm lưng trần của cô khá khó chịu. Anh dùng tay vuốt qua giúp cô, sau đó lại như có như không trêu cô, nhẹ nhàng xoa lên vết sẹo đã mờ dần.
“Em rất yêu anh.” Cô ngẩng đầu, chủ động hôn anh, nói: “Em rất yêu anh.”
Chu Diễn Xuyên mạnh mẽ hôn lại cô, hôn đến khi cô lắc đầu phản đối, giọng anh trầm thấp mang ý cười: “Anh nghe nói những lúc thế này mà nói lời yêu thương phần lớn là nói dối.”
“Đừng nghe người ta nói bậy,” mắt Lâm Vãn ướt rượt trừng anh, “Em thích nói yêu anh, từ nay về sau ngày nào cũng nói.”
Chu Diễn Xuyên cười: “Vậy vất vả cho cưng rồi, nhưng có thể anh không thường xuyên nói đâu.”
“Không sao hết…”
Cô thực sự không để tâm những chi tiết vụn vặt đó, vì tính cô thích bày tỏ tình cảm nhưng không có nghĩa phải ép buộc đối phương phải làm vậy với mình.
Chu Diễn Xuyên tắt nước, cúi đầu mút giọt nước trên cổ cô: “Thôi, không sao, anh làm là được.”
Lâm Vãn: “…”
Chu Diễn Xuyên, anh hư rồi có biết không!
*
Lịch trình hai ngày tới của Chu Diễn Xuyên vẫn bận rộn.
Anh đi nước ngoài không thể nhân tiện mà du lịch luôn như một số người, lý do là anh thật sự bận rộn, trao đổi với mọi người về vấn đề kỹ thuật khô khan là một việc cũng hao hơi tốn sức.
Lâm Vãn cũng có những việc phải làm.
Cô có duyên với hai người phụ nữ chuyên về bảo vệ động vật hôm tiệc rượu đầu tiên, tình cờ có hôm trao đổi trên diễn dàn lại gặp nhau, cô nảy ra ý tưởng muốn hẹn họ để phỏng vấn.
Việc phổ cập khoa học của Chim hót khe chủ yếu vẫn do Lâm Vãn phụ trách. Cô thực hiện công việc này nhuần nhuyễn, đề cương phỏng vấn được thiết kế tỉ mỉ. Quá trình phỏng vấn kéo dài một tiếng rưỡi với nội dung chuyên sâu đủ để tổ chức cả buổi hội thảo.
Cô không muốn làm việc qua loa đại khái nên khi Chu Diễn Xuyên có cuộc họp, cô ở khách sạn kiểm tra tài liệu, viết bản thảo. Ngày bế mạc diễn đàn, cô gửi bản thảo đã dịch cho