Tạ Hồng choáng váng, đang nói chuyện yên lành sao đột nhiên lại động tay động chân như thế!
Vốn ông không biết phải làm gì với cồn và băng gạc trong tay, bây giờ cuối cùng cũng có chỗ để dùng rồi.
Ông vội ngồi xổm xuống bịt vết thương trên đầu con trai lại, tên này rõ ràng đã tính làm thế này từ ban đầu rồi!
Hai anh em này ngoài mặt thì bình thản, còn bên trong thì khó lường. Mẹ nó, thà phát điên ngay lúc đầu có phải hơn không!
Tạ Hồng cảm thấy đau đầu, lần này e là không làm to một trận thì không yên. Ông cũng tức lắm mà không dám nói gì. Hồi đó lão đại và lão tam của Khương gia bắt tay với nhau làm ầm ĩ một phen mà vẫn không thắng được lão nhị.
Khương Hạo Tranh có thể ngồi vững ở vị trí này nhiều năm như vậy, hiển nhiên không phải là đồ giá áo túi cơm. Ông không nắm chắc được phần thắng nên không muốn trở mặt đối đầu với hắn.
Ngoài mặt Khương Bảo trông rất bình tĩnh nhưng thực ra nội tâm đang rất kinh hãi.
Đây là lần đầu tiên cô thấy anh hai động thủ đánh người, nhìn tên bỉ ổi kia nằm rạp trên đất không dậy nổi là đủ hiểu anh đã ra tay nặng thế nào.
Khương Hạo Tranh ngồi xuống, anh dựa vào ghế nói: “Em gái của tôi sẽ đi bệnh viện để làm kiểm tra toàn diện, nếu như không có ảnh hưởng gì đến sức khoẻ thì chúng ta sẽ bàn tiếp về việc xin lỗi, còn ngược lại thì sẽ hơi khó giải quyết rồi.”
Anh vừa dứt lời, nhiệt độ trong phòng khách như hạ xuống mấy độ.
Tạ Hồng cũng không nhịn được cơn tức, ông nắm lấy cổ áo con trai, nghiến răng hỏi: “Mày mau nói đi, rốt cuộc là thế nào, có để lại di chứng gì không?”
Tạ Luật Phàm run rẩy: “Không, không có, tôi cam đoan là rất an toàn!”
Hắn là ông trời con luôn được người xung quanh nâng niu chiều chuộng, nhưng bây giờ bắp chân run lẩy bẩy không ngừng, hắn rất sợ người đàn ông trước mặt này!
Hắn thề thốt một tràng nói thuốc đó mình cũng có uống! Thực sự không có vấn đề gì!
Khương Hạo Tranh khinh thường nói: “Cậu không phải bác sĩ, cậu nói không tính.”
Tạ Hồng: “…”
“Thế này đi, giờ cũng muộn rồi tôi không giữ khách nữa, Tạ tổng có thể nghỉ tạm ở chỗ tôi, nhưng còn tên súc sinh này thì cút đi, em gái tôi chắc chắn không muốn nhìn thấy hắn.”
Đối phương không thèm khách sáo, hở miệng ra là súc sinh này súc sinh kia, mặt Tạ Hồng trắng bệch, nhưng còn có thể làm gì chứ, chính mình cũng đuối lí, ông cứng nhắc nói: “Vậy tôi cũng không làm phiền nữa, sau này sẽ đến xin lỗi tiếp.”
Nói rồi quay sang Khương Bảo: “Bác rất xin lỗi về chuyện này.”
Khương Bảo mỉm cười: “Không cần đầu, gia phong nhà bác Tạ dũng mãnh như vậy làm con cảm thấy bái phục không thôi, nhờ vậy mà con nhất định sẽ ghi nhớ sau này đến nhà ta nhất định sẽ mang theo vệ sĩ. Hoá ra thật sự có người gan to đến mức chuyện gì cũng dám làm.”
Tạ Hồng: “…”
Mẹ nó lại lôi cả nhà ông vào chửi!
Tạ Hồng cười gượng, nhanh nhanh chóng chóng kéo Tạ Luật Phàm rời đi, thằng ôn con này chọc ai không chọc cứ phải đụng đến hai an hem nhà này!
Sau khi khách khứa rời đi, xung quanh trở nên yên tĩnh hẳn.
Khương Bảo thấp tha thấp thỏm, những nghi vấn trong lòng bây giờ đã có đáp án rồi.
Nhất định anh hai đã nhìn ra mọi chuyện.
Mới đầu đột nhiên biến thành Lâm Xán, cuộc sống túng quẫn, lúc ấy Khương Bảo chỉ mong liên lạc được với anh hai để thoát khỏi khốn cảnh này.
Sau đó Lâm Xán trở về, cô phát hiện dùng thân phận Lâm Xán trở về Khương gia càng tiện lợi hơn, không cần nói cho người khác biết chuyện xảy ra trên người bọn cô.
Khương Bảo có một loại cảm giác việc cô và Lâm Xán hoán đổi lại cho nhau chỉ là chuyện nay mai.
Nếu để người khác biết thì sẽ rất rắc rối, trước tiên anh cả sẽ nghĩ cách để kéo cô xuống.
Anh cả sẽ không đời nào chấp nhận một người mang khuôn mặt Khương Bảo, cũng sẽ không chấp nhận một người có tư duy của Khương Bảo.
Như vậy thì cho dù có thật sự hoán đổi lại, sau này cũng sẽ rất phiền phức.
Về phần anh hai… cô có hơi do dự, nhưng vẫn quyết định giấu kín.
Bản chất Khương Bảo không tin bất kì ai, mặc dù cô và anh hai thân nhau nhất nhưng nói thẳng ra thì… đều là do cô cố tình tiếp cận anh.
Cô không có lòng tin, cũng không muốn gây rắc rối cho người khác.
Khương Hạo Tranh xua tay bảo trợ lí ra ngoài, phòng khách chỉ còn lại hai người.
Khương Bảo hít một hơi thật sâu: “Anh hai, em có chút chuyện muốn nói với anh.”
Khương Hạo Tranh: “Em đổi ý rồi à?...
Khương Bảo: “…”
Quả nhiên đã đoán ra, nhưng nghe giọng điệu hình như hơi tức giận.
Khương Hạo Tranh đợi nửa phút, người bên cạnh vẫn không hé môi, anh thở dài hỏi: “Chuyện khi nào?”
“Một tháng trước.” Khương Bảo sắp xếp lại mạch suy nghĩ trong đầu, sau đó nói tiếp: “Lúc đầu em muốn gọi cho anh, nhưng trợ lí của anh lại cúp máy, còn chặn luôn số em, có lẽ là tưởng em đi gọi đầu tư…”
Hoặc là bị anh dồn đến đường cùng nên gọi tới cầu xin.
Khương Bảo chọn ra những chuyện quan trọng nhất nói một cách vắn tắt, lược đi những chuyện lông gà vỏ tỏi.
Khương Hạo Tranh sau khi nghe xong, thở dài nói: “A Bảo chịu khổ nhiều rồi.”
Anh không thể tưởng tượng nổi người em gái trước nay luôn kiêu ngạo chỉ vì để kiếm vài ngàn tệ mà đi làm phiên dịch trong một môi trường phức tạp như triển lãm.
“Không có, sau khi Lâm Xán đến thì mọi chuyện tốt hơn rất nhiều.” Khương Bảo nghĩ nghĩ, hỏi: “Anh hai, anh nhận ra lúc nào thế?”
“Em đột ngột thôi học chạy đến Trung Quốc, chuyện bất thường như thế anh đã chú ý đến rồi. Hơn nữa trước đây Khương Kiêu hỗn với em toàn là em làm cho nó khóc chứ làm gì có chuyện em bị người khác làm cho khóc.”
“Không phải vẻ ngoài thay đổi thì có thể thay đổi cả một con người. Mới đầu anh cũng chỉ nghi ngờ, dù sao chuyện này cũng quá phi lý, nhưng đến khi gặp em gái em thì anh xác định, đó không phải là Khương Bảo nhà anh.”
Khương Bảo: “Anh hai… em xin lỗi.”
Khương Hạo Tranh đứng dậy xoa đầu đối phương: “Anh cũng cảm thấy tạm thời cứ giữ bí mật chuyện này thì tốt hơn, em có nghĩ Alva đáng tin không?”
Khương Bảo lưỡng lự, khe khẽ gật đầu.
Trong lòng hai người đều tỏ tường nhưng không ai nói ra. Alva đã hơn một lần vô ý gọi cô là đại tiểu thư.
Khương Bảo sớm đã biết khoảng cách giữa bọn họ quá gần không giấu được, có điều so với việc bị Alva đoán ra thì việc không có đối phương theo sát càng bất lợi hơn, đương nhiên phải chọn phương án ít hại nhất.
Alva làm tài xế và vệ sĩ cho Khương Bảo đã nhiều năm, trung thành khỏi phải nói. Năm đó lúc giải ngũ ông xảy ra chút chuyện, được Khương Bảo ra tay giúp đỡ, đây coi như là ơn lớn giúp cô nắm được điểm yếu của đối phương.
Nguyên nhân chủ yếu khiến cô cảm thấy Alva đáng tin là cô có thể kiểm soát được ông ta, trong khi đó anh hai lại là người cô khiến cô phải ngước nhìn, trong lòng sinh ra một chút kiêng dè.
Đây có lẽ là tật chung của con người, đối với người càng thân thiết thì lại càng đòi hỏi nhiều hơn, càng dễ hời hợt hơn.
Khương Hạo Tranh: “Con bé này suy nghĩ nhiều quá, anh kiếm nhiều tiền như thế chẳng phải là để lúc gặp chuyện thái độ có thể cứng rắn sao, chẳng lẽ anh hai lại không bảo vệ được em khỏi chút rắc rối này?”
Khương Bảo cúi đầu, kìm nén cảm xúc dâng trào.
“Em biết rồi.”
“Đi nghỉ đi, ngày mai anh sẽ nói chuyện tiếp với hai đứa, nói đi cũng phải nói lại, nhìn không giống nhau chút nào.”
Khương Bảo quay người đi lên lầu, cô đột nhiên hiểu ra, có nhiều lúc cô đã tự khép kín bản thân mình, sự thù địch và thành kiến với thế giới này quá sâu sắc.
Sáng hôm sau Khương Bảo đi bệnh viện làm kiểm tra, Lâm Xán cũng đi theo.
Khương Bảo ngủ rất ngon, còn Lâm Xán lại trằn trọc cả đêm, sau khoảng thời gian dằn vặt, bây giờ Lâm Xán lòng như tro tàn, sắc mặt tái nhợt, nhìn còn giống người cần kiểm tra hơn.
Xem xong báo cáo, bác sĩ nói mặc dù tạm thời có một vài trị số bất thường, nhưng thông qua quá trình trao đổi chất của cơ thể, vài ngày sau sẽ có thể hồi phục lại bình thường.
Khương Bảo cất kết quả kiểm tra vào túi, sau này có thể còn dùng đến.
Lúc sáng Khương Bảo đã bàn bạc với anh hai, quyết định ém chuyện này xuống.
Dẫu sao cô chỉ mới được nhận về với thân phận “Lâm Xán”, xảy ra rắc rối thì không tốt. Khương Bảo không muốn vì chuyện này mà bị gắn mác dính líu với tên khốn kia.
Thiếu gia nhà giàu dính vào tin đồn quan hệ bất chứng thì chỉ bị người ta cho là trăng hoa mà thôi, nhưng nếu là thiên kim tiểu thư thì không biết sẽ vẽ được ra bao nhiêu câu chuyện.
Khương Hạo Tranh nói rằng từ bỏ 500 triệu lợi nhuận là quá ít, không bõ dính răng.
Anh sẽ xem xét để xử lí, không đòi được một khoản lớn thì