Lâm Xán sững sờ, nhất thời không biết phải nói gì.
Khương Bảo thấy đối phương không nói chuyện, nhất thời cảm thấy sốt ruột, chau mày nói: “Đầu óc của bà ta không được bình thường, em có muốn học theo không? Hừ, cho trồng chuối còn có ích hơn là đi hầu hạ chồng và em trai vô liêm sỉ của bà ta! Cuộc sống của chúng ta sẽ thanh tịnh hơn, đỡ phải nhìn thấy mấy thứ bát nháo!”
“Em phải tỉnh táo lên, em đang dùng cơ thể của chị đó, chị tuyệt đối sẽ không cho em đi theo bà ta trồng chuối đâu, nhưng mà định kì có thể cho người gửi chuối bà ta trồng tới cho em, nếu em thích!”
Thực ra Khương Bảo biết mình không nên nặng lời quá làm tổn thương lòng tự trọng của người ta, nhưng cô không kiềm chế được.
Chỉ cần nghĩ tới việc Lâm Xán trầm mình trong bồn tắm và chuỗi những rắc rối liên tiếp xảy ra với cô, Khương Bảo liền trở nên gay gắt.
Hình như dạo gần đây mình rất hay nổi nóng, sau khi nhận ra điều này Khương Bảo lại càng nổi nóng hơn.
Cô hoàn toàn không muốn để tâm đến những thứ này, nhưng hiện tại không thể làm như không biết được, đúng là lãng phí thời gian và sức lực.
Anh hai nói bây giờ cô đã thay đổi rất nhiều, còn học được cả chửi tục, ví dụ như bây giờ cô đang rất muốn nói, con mẹ nó đồn như lời!
Nếu để cho mấy cô tiểu thư nhà giàu kia nghe được câu này thì bọn họ nhất định sẽ lấy tay che lại khuôn mặt vàng ngọc của mình mà la lên.
Lâm Xán lí nhí nói: “Em… không có.”
Khương Bảo hít một hơi thật sâu: “Vậy thì tốt! Chị nghĩ em cần một bác sĩ tâm lí, dĩ nhiên cả chị cũng cần, để chị xem rồi sắp xếp cho.”
Lâm Xán: “…”
Khương Bảo vừa xem cổ phiếu xong thì người giúp việc đi tới báo cho cô biết Tạ nhị thiếu gia đến thăm, đang đợi sẵn ở trong sảnh.
Khương Bảo: “Kêu hắn cút đi, tôi không muốn gặp.”
Mặc dù quan hệ giữa cô và Tạ Liệu Nguyên rất tốt, nhưng bây giờ cô không muốn tiếp bất kì thành viên nào của nhà họ Tạ, phiền lắm.
“Cậu ta nói mình đến là để xin lỗi Lâm tiểu thư, hôm nay không tiện thì để lần sau.” Người hầu nói tiếp.
Khương Bảo có chút ngờ vực, tên đó muốn gặp Lâm Xán làm gì?
Cô đột nhiên đổi ý, gặp một cái cũng không chết ai, vừa hay mình cũng có chuyện muốn hỏi hắn.
Tạ Liệu Nguyên muộn màng hiểu ra, hai người đó là chị em sinh đôi! Có thể giải thích tất cả mọi chuyện rồi!
Hèn gì Khương Bảo lại tín nhiệm người kia như vậy, cái gì cũng hỏi ý kiến đối phương.
Nhưng sao lừa đảo không nói rõ ra, việc gì phải vòng vo tam quốc như thế. Tạ Liệu Nguyên cứ cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng bây giờ không lo nghĩ nhiều được, anh sốt ruột lắm rồi.
Theo như hiểu biết của mình về Khương Bảo, mặc dù cô ấy không nói gì nhưng nhất định sẽ vạch ra ranh giới với mình. Đó là em gái cô ấy cơ mà.
Muốn lấy lòng Khương Bảo rất khó, cô ấy rất ít khi nhờ đến sự giúp đỡ của người khác, không chịu ơn ai. Nhưng nếu là đi đắc tội người khác thì khỏi phải nói.
Tại sao mình lại thấy Lâm Xán rất giống Khương Bảo nhỉ, quái thật, chẳng lẽ vì hai người là sinh đôi sao?
Tạ Liệu Nguyên biết bây giờ Khương Bảo không muốn gặp mình nên đã chọn cách thông qua “Lâm Xán” để xoa dịu mối quan hệ.
Nhưng anh làm sao mà đoán được Lâm Xán bây giờ lại chính là Khương Bảo.
Khương Bảo xỏ dép đi xuống lầu, sau khi ngồi xuống, trước khi Tạ Liệu Nguyên kịp nói ra những lời mà anh đã ấp ủ rất lâu, cô đã tiên hạ thủ vi cường.
“Nếu định nói xin lỗi thì chi bằng anh hãy kêu bác trai tăng mức tiền bồi thường lên đi, xin lỗi không không có thành ý, tôi không muốn nghe, anh đừng nói làm gì.”
Tạ Liệu Nguyên bị ăn chửi: “…”
Khương Bảo: “Con trai thứ của Tạ gia thân thể cường tráng có thể khống chế con gái dễ như trở bàn tay, con trai cả sử dụng điêu luyện hoá học cấp cao, hai anh em đúng là văn võ song toàn. Bác Tạ lại còn là người có tấm lòng cao thượng. Cả nhà toàn những người đàn ông xuất chúng.”
Cô vẫn chưa quên chuyện đối phương hai lần túm đỏ cả cổ tay mình, ghi thù cả rồi.
Tạ Liệu Nguyên: “…”
Giọng điệu nói chuyện như đúc cùng một lò với Khương Bảo.
Nhưng vẫn có điểm khác biệt. Vẻ ngoài của Khương Bảo vốn đã tạo cảm giác xa cách, tràn đầy khí chất đại tiểu thư lạnh lùng kiêu ngạo.
Nhưng khuôn mặt như hoa nhỏ của Lâm Xán cho dù có nói chuyện bằng giọng điệu giận dữ đi nữa thì cũng chỉ như mèo con nhe nanh mà thôi.
Đi lừa học sinh cấp 3 còn được, chứ trước mặt người lõi đời thì có hơi phô trương thanh thế.
Nhìn bộ dạng cô tức giận đùng đùng, Tạ Liệu Nguyên cũng chẳng cảm thấy có gì đáng sợ, anh nhịn không được mà cong khoé miệng.
Khương Bảo trừng đối phương, tức đến tận đỉnh đầu: “Ạnh còn cười nữa à? Đồ đạo đức giả! Anh cứ đợi mà xem đi.”
Tạ Liệu Nguyên thoải mái nói: “Bị cô phát hiện tôi là đồ đạo đức giả rồi, nhưng cô tính làm gì tôi đây, lại đạp tôi một cái à? Tất nhiên thế cũng được, dù sao tôi đến đây là để xin lỗi mà.”
Khương Bảo không thể lại đi đạp cho hắn một cái được, cô phát hiện mình thật sự hết cách xử lí với những tên lưu manh.
“Không thèm nói chuyện với anh, anh đưa thông tin liên lạc của Hứa Lâm cho tôi.”
Tạ Liệu nguyên: “Không phải đã giải thích rõ ràng rồi sao? Chuyện đó là tôi không đúng.”
Lúc đó anh cảm thấy Khương Bảo quá bất thường nên mới mời Hứa Lâm, sau đấy ngày hôm đó quỹ của anh bị đánh úp, lỗ mất 20 triệu bị sạc cho một trận… không có sau đó nữa.
Anh bị lỗ tiền chắc chắn Khương Bảo cũng gặp tổn thất, nhưng đối phương chắc chắn sẽ ghi giấy tính lên hết đầu mình.
Khương Bảo: “Ai nói tới anh? Chỉ là tôi có chút chuyện muốn tư vấn bà ta.”
Tạ Liệu Nguyên thầm than thở, bà chị này đi nhờ người khác mà còn thái độ như thế? Cô gái này hung dữ tới nỗi thiếu điều viết luôn lên mặt câu “Tôi không phải dạng vừa”.
“Được, nhưng chúng ta add friend trước đã tôi mới đưa danh thiếp bà ấy cho cô.”
Khương Bảo lấy điện thoại ra, hai người add nhau trên Wechat, đến lúc đối phương đưa mình danh thiếp cô mới hài lòng chuẩn bị lên lầu nghỉ ngơi.
Lúc này Tạ Liệu Nguyên mới vỡ lẽ, thì ra cô gái này vì muốn có được thông tin liên lạc với Hứa Lâm nên mới tiện thể châm chọc mình mà thôi.
“Con gái con đứa dữ dằn thế là không hay đâu, phải sửa tính sửa nết đi.”
Khương Bảo mỉm cười: “Vậy anh nghĩ tại sao tôi lại nói chuyện với anh kiểu này?”
Tạ Liệu Nguyên: “…”
Khương Bảo không để ý đến anh, quay người lên lầu được nửa chừng thì ngừng lại, sau đó nói với Alva đứng bên cạnh, tống tên này đi cho tôi.
Cô không cần đích thân đi đạp cũng có thể xử lí hắn.
“Vâng thưa tiểu thư.” Alva chỉ nhận lệnh chứ không hỏi lí do.
Tạ Liệu Nguyên thầm nghĩ dù sao mình cũng là khách, chắc không đến nỗi làm tới mức này, nhưng người đàn ông cao to kia đã nhanh chóng đi về phía anh.
Anh không kịp nghĩ nhiều, vì để tránh bị tẩn đành đứng dậy nhếch nhác lui ra cổng.
Lâm Xán còn lợi hại hơn cả Khương Bảo, mặc dù xuất thân không cao… lại cũng chỉ mới được nhận về không lâu, nhưng năng lực thích nghi vô cùng mạnh.
Anh đương nhiên không biết đây là Khương Bảo của 4 năm sau.
Tạ Liệu Nguyên lùi ra sau vài bước đứng không vững, có người ở phía sau vỗ vào vai anh.
Anh lo lắng quay lại nhìn, nhận ra là Khương Hạo Tranh, nhất thời đứng đực tại chỗ.
Khương Hạo Tranh vừa về sau khi làm xong việc, anh bảnh bao đứng đó, mỉm cười nhìn đối phương: “Chạy vội thế, làm chuyện xấu gì à?”
Tạ Liệu Nguyên: “Không có, ngài hiểu lầm rồi Khương tổng, tôi đến là để xin lỗi.”
“Thế à, tôi còn tưởng cậu đang bắt nạt em gái tôi chứ, đừng làm thế biết chưa?” Giọng điệu Khương Hạo Tranh nhàn nhạt, nhưng ý tứ cảnh cáo trong lời nói rất rõ ràng.
Tạ Liệu Nguyên: “… Dĩ nhiên là không rồi.”
Khương Hạo Tranh vỗ mạnh lên vai đối phương một cái, không nói không rằng đi vào phòng khách.
“…”
Tạ Liệu Nguyên trở về xe của mình, vài phút sau anh đập mạnh vào vô lăng.
Người nhà này mới là sóng sau xô sóng trước, xét ra thì Khương Bảo nhiều năm không gặp vẫn còn đỡ chán.
Đúng là hoang đường.
_______
Khương Bảo tán gẫu vài câu với Hứa Lâm trên Wechat, sau đó trực tiếp gọi điện giải thích ngắn gọn tình hình.
Cô và Lâm Xán cần được tư vấn tâm lí.
Ngành nghề nào cũng có lĩnh vực riêng, đi tìm chuyên gia có thể giúp giải quyết vấn đề hiệu quả hơn.
Khương Bảo không cảm thấy mình có vấn đề gì to tát, cô chỉ muốn đi cùng Lâm Xán để trấn an đối phương bình tĩnh một chút.
Sức kiên nhẫn của cô sắp bị bào mòn hết rồi, cho nên hi vọng chuyên gia như Hứa Lâm có thể giúp Lâm Xán tỉnh táo lại.
Như thế cả hai người đều vui. Anh hai cô liếc mắt đã nhận ra, sớm muộn gì có thể cũng bị người khác phát hiện sơ hở.
Đây là chuyện bí mật, Khương Bảo và Lâm Xán đã quy ước với nhau chỉ được dùng điện thoại bàn để gọi cho bác sĩ tâm lí.
Tư vấn qua điện thoại sẽ không nhìn thấy được mặt ai, không lo bị lộ tẩy.
…. Hứa Lâm rút ra được rằng tuy là chị em sinh đôi, nhưng tính cách của hai người lại rất khác nhau.
Cô chị là người mắc chứng khuyết thiếu cảm xúc điển hình, nghĩa là sự thiếu hụt khả năng phản ứng cảm xúc phù hợp với các kích thích khác nhau, nói đơn giản là không biết quan tâm người khác, rất khó tin tưởng ai, luôn mang thái độ hoài nghi đối với hầu hết sự vật sự việc, không biết rung động.
Nhưng cô ấy có thể nhận thức được vấn đề của mình vậy thì chứng tỏ vấn đề không lớn.
Hứa Lâm xem qua profile của cô chị, xuất sắc đến nỗi cả người thành công trong mắt người khác như mình cũng cảm thấy nể phục.
Rất nhiều thiên tài đều có vấn đề về phương diện tinh thần, cô gái này cũng không ngoại lệ, quan trọng là khi nói chuyện với cô chị bà sẽ quên luôn tuổi của đối phương.
Đối phương rõ ràng đã có tìm hiểu, không phải bà là người đưa ra lời khuyên mà là hai người cùng nhau… thảo luận.
Cho nên dù có để mặc vấn đề của cô chị thì cũng không lo chuyện gì xảy ra.
Đối phương có IQ cao, xuất phát điểm tốt, cho nên không có vấn đề gì, có điều người xung quanh cô phải cực một xíu.
… Nhưng cô em thì lại bị trầm cảm và chứng sợ xã hội, cần phải tiến hành công tác tâm lí.
Hứa Lâm rất bất ngờ, kiểu gia đình giàu có thế này lại trở thành vấn đề cho hai chị em.
Việc bọn họ đi gặp bác sĩ tâm lí truyền ra ngoài thì không hay. Khương Bảo có bóng gió uy hiếp bà phải giữ bí mật. Hứa Lâm cũng bó tay, thể hiện rằng bà còn có đạo đức nghề nghiệp.
Đồng thời cũng phải cảm thán, cô chị đúng là ghê gớm.
________
Tạ Liệu Nguyên nghĩ về chuyện ban sáng là thấy cạn lời, đây là lần đầu tiên anh bị đối xử như thế, nhưng còn Lâm Xán tìm Hứa Lâm để làm gì?
Cô ta có bệnh? Hay là Khương Bảo có vấn đề?
Tạ Liệu Nguyên đoán không nổi nên trực tiếp gọi hỏi Hứa Lâm.
Hứa Lâm nói mình không thể tiết lộ những thông tin liên quan, thế là Tạ Liệu liền hiểu được, trong hai chị em họ chắc chắn có một người cần tư vấn đối phương.
Có rất ít khả năng là Khương Bảo, vậy là Lâm Xán rồi… Dù sao Tạ Liệu Nguyên chỉ nghĩ rằng đối phương có thể mắc chứng cáu kỉnh.
Thái độ với mình không được hoà nhã lắm.
Hôm nay Khương Bảo vẫn chưa trả lời tin nhắn của anh, Tạ Liệu Nguyên suy nghĩ mình nhất thiết phải hoà hợp được với Lâm Xán, dù sao đó cũng là em gái của Khương Bảo.
Anh đắn đo hồi lâu, đại nhân không chấp tiểu nhân, quyết định gửi tin nhắn Wechat cho cô: Tôi cảm thấy mình cần nói một lời xin lỗi.
Tin vừa được gửi lập tức được nhắn lại.
“Bạn không phải bạn bè của đối phương, xin hãy gửi lời mời kết bạn trước, sau khi