Thời gian ba ngày trôi qua nhanh như chớp mắt.
Ba ngày trước khi Tông Môn Đại Bỉ đối với đệ tử bình thường mà nói rất quan trọng, bởi vì đệ tử ngoại môn muốn vào nội môn, đệ tử nội môn muốn bái sư, đệ tử đã bái sư vẫn muốn tranh thủ kiếm thêm nhiều chỗ tốt.
Mỗi người đều tại thời điểm cuối cùng này nỗ lực đề cao bản thân, hận không thể dùng tất cả mọi cách để đột phá, mà các đệ tử có thể ngồi vững trên Điếu Ngư Đài, đại khái cũng chỉ còn lại đại đệ tử của các phong.
Vân Thanh Việt thân là đại sư tỷ của Minh Hà Phong, tu vi có thể nói là nhất kỵ tuyệt trần [1] trong người cùng lứa tuổi, bên trong hệ thế cũng chỉ có đại đệ tử các phong có thể đánh đồng với nàng, tất nhiên không lo lắng trong lúc Tông Môn Đại Bỉ sẽ bị các sư đệ sư muội vượt qua.
[1] Nhất kỵ tuyệt trần: Câu này nói về chuyện Dương Quý Phi thích ăn trái vải, hoàng đế liền sai người dùng khoái mã vận chuyển.
Ý muốn nói tốc độ rất nhanh, chỉ có thể thấy khói bụi mù mịt chứ không nhìn thấy bóng ngựa phi qua, sau cùng nói tắt thành "Nhất kỵ tuyệt trần."
Nàng vẫn tu luyện vẫn giống như ngày xưa, đâu vào đấy, kế hoạch phụ duy nhất so với ngày thường chính là hướng dẫn Tiểu Bạch Hổ tu luyện.
Bạch Hổ không hổ là thần thú, mặc dù cảnh giới ngã xuống không còn thần thông, nhưng khả năng thông thạo kim hệ pháp thuật cũng nằm ngoài tầm với của người khác.
Vân Thanh Việt đã dạy nàng đả tọa ngay từ đầu, còn chưa kịp dạy dỗ cho nàng nhiều hơn Giang Mạch đã có thể tự vận dụng linh lực để công kích, cào xước sàn nhà dễ như trở bàn tay.
Chờ sau khi Vân Thanh Việt dạy cho nàng pháp quyết pháp thuật, nàng càng học như cá gặp nước.
Thời gian ba ngày ngắn ngủi, Vân Thanh Việt chỉ kịp dạy dỗ Giang Mạch một ít pháp thuật căn bản, nhưng như vậy cũng đủ rồi.
Giang Mạch thông qua học tập dần dần hiểu được việc vận dụng pháp thuật, rồi sau đó nàng không chỉ học xong pháp thuật mà Vân Thanh Việt dạy, còn có thể sử dụng chúng một cách sinh động.
...
Sau giờ Ngọ nắng gay gắt chiếu xuyên qua cành đào, buông xuống tảng đá đen khổng lồ dưới gốc cây.
Tảng đá khổng lồ này cao chừng một người, toàn thân đen kịt cho dù ánh mặt trời chiếu vào dường như cũng có thể bị bóng tối hấp thu mà không hề sinh ra một chút gợn sóng nào...!Thoạt nhìn qua nó và tiểu viện yên tĩnh này hoàn toàn không hợp nhau, nhưng nó đã được Vân Thanh Việt tự mình đặt ở đây vào ba ngày trước.
Tảng đá màu đen không lồ tên là Hắc Kim Thạch, là thứ được các kiếm tu kiểm tra uy lực kiếm pháp của mình, cũng là "bàn cào hổ" mà Vân Thanh Việt chuẩn bị cho Tiểu Bạch Hổ —— Trong phòng bị cào xước một mảnh sàn nhà là việc nhỏ, Vân Thanh Việt vừa nhìn đã biết, vết móng vuốt đó cũng không phải là Giang Mạch cố ý, mà là khi kiểm tra uy lực của chiêu thức không cẩn thận để lại.
Điều này rất phổ biến trong Tu Chân giới, nhưng so với phiến đá xanh, Hắc Kim Thạch không thể nghi ngờ là càng thêm phù hợp hơn.
Sau khi Hắc Kim Thạch được đặt vào trong viện, Tiểu Bạch Hổ theo ý của Vân Thanh Việt, sử dụng linh lực cào mạnh vào trên tảng đá.
Nhưng mà trước mặt phiến đá xanh móng vuốt giống như lợi trảo cào vào miếng đậu hủ, nhưng khi đặt trên Hắc Kim Thạch này lại hoàn toàn không có tác dụng gì.
Tiểu Bạch Hổ cào một vuốt, không những không lưu lại bất kỳ dấu vết nào trên Hắc Kim Thạch, còn suýt nữa cào hư móng tay mình!
Bây giờ đã ba ngày trôi qua, Tiểu Bạch Hổ tự tin mười phần lại lần nữa xuất hiện trước Hắc Kim Thạch, định thử xem thành quả học tập tu luyện ba ngày qua.
Nhưng mà không đợi nàng duỗi móng vuốt ra thì bên tai đã truyền đến thanh âm máy móc ngay thẳng truyền đến trước một bước: "Ký chủ, tỉnh tỉnh, người từ đâu mà tự tin mười phần? Nếu như người thật sự tự tin thì sẽ không chờ sư tỷ ra cửa mới đến thử!"
Sự tự tin giả tạo bị chọc thủng, Giang Mạch tức khắc thẹn quá thành giận, một cái tát đánh bay hệ thống miệng tiện đi thật xa, Tiểu Nãi Hổ gầm lên: "Câm miệng, không nói chuyện không có ai cho là ngươi câm!"
Hệ thống diễn nghệ tinh xảo bị bay đến xa hơn mười mét rồi hậm hực bay trở về, dứt khoát không mở miệng nữa.
Giang Mạch cũng không lại để ý nó, nàng vươn móng vuốt ra vận chuyển linh lực, đầu ngón tay non nớt lập tức được bao phủ bởi một tầng ánh sáng kim loại có thể thấy bằng mắt thường.
Sau đó nàng vung móng vuốt cào lên trên Hắc Kim Thạch, nghĩ nghĩ rồi lại thu móng vuốt trở về, sửa lại thành dùng sức thử cào trên Hắc Kim Thạch —— Không có cách nào, cho dù là hổ hay là người thì hư móng tay đều sẽ đau, vết xe đổ mấy ngày trước nàng còn chưa quên đâu.
Thế là hệ thống chỉ nhìn thấy ký chủ cẩn thận dùng móng vuốt cào cào lên Hắc Kim Thạch, sau đó lại cào cào.
Nó tiến lại gần tảng đá nhìn, lại thấy bề mặt Hắc Kim Thạch vẫn bằng phẳng trơn bóng, đừng nói là vết móng vuốt, ngay cả một vết xước cũng không có!
Hệ thống quang đoàn mới vừa bị đánh bay lóe lóe, lúc này nó đã học được cách ngoan ngoãn, cánh tay không tồn tại bịt chặt miệng không cười thành tiếng.
Giang Mạch có chút buồn bực, nhưng kết quả này lại không có nằm ngoài dự đoán, rốt cuộc cũng mới có ba ngày mà thôi.
Ba ngày nay nàng chỉ đi theo sư tỷ học pháp thuật, căn bản không có ra ngoài đánh quái tăng chiến lực, hẳn là thu hoạch thu được cũng có hạn.
Nhưng mà nghĩ nghĩ chung quy có chút không cam lòng, vì thế thu móng vuốt lại rồi vận dụng linh lực, linh lực kim sắc trong không khí nhanh chóng hội tụ ngưng kết.
Ngay sau đó, một thanh kiếm nhỏ mang theo duệ kim chi khí xuất hiện trước mặt Bạch Hổ, theo suy nghĩ của nàng chém mạnh vào Hắc Kim Thạch...!Cái gì đập bia nứt đá, cái gì mảnh vụn bắn tung tóe, căn bản không có xuất hiện.
Hệ thống lại một lần nữa nhướn người lên, cẩn thận nhìn một hồi, rốt cuộc phát hiện ra một vết xước cực kỳ nhỏ bé.
Bầu không khí có chút trầm mặc, cũng có chút vi diệu, Giang Mạch xấu hổ buồn bực trừng mắt nhìn Hắc Kim Thạch, lại lần nữa không phục ngưng tụ linh lực.
Linh khí kim loại trong không khí lại lần nữa ngưng tụ, chẳng qua lúc này đây xuất hiện không phải một thanh kiếm nhỏ mà đã biến thành một cây kim thêu nhỏ.
Ngưng kết thanh kiếm nhỏ lúc nãy dùng nhiều linh lực hơn, nhưng kết kim thêu lại dùng ít linh lực hơn.
Chiếc kim thêu lại lần nữa bay về phía Hắc Kim Thạch, "Vèo" một tiếng, mang theo tiếng xé gió nhỏ vụn.
Một kim này đến vừa nhanh vừa vội, thế cho nên hệ thống mới vừa nhòm lên xem náo nhiệt cũng chưa kịp tránh, mũi kim gần như là xuyên qua hệ thống bắn vào Hắc Kim Thạch.
Mặc dù hệ thống không có thực thể, biết rõ chiếc kim nhỏ thêu hoa không thể tạo thành thương tích cho mình nhưng cũng không khỏi toát mồ hôi lạnh —— Nếu nó có lời thì sẽ nói, không có thì dùng hiệu ứng thay thế —— Hệ thống kinh hồn chưa kịp ổn định quay đầu lại nhìn, lại thấy ở trên Hắc Kim Thạch lúc trước Giang Mạch không làm gì được đã có một lỗ kim thật nhỏ.
Tiểu Bạch Hổ chưa kịp tiến lên kiểm tra thì