Mẹ Tát phấn chấn rời khỏi phòng bệnh, Khúc Miên hơi ngượng ngùng, anh đặt đ ĩa hoa quả phía đầu giường rồi đưa chìa khóa xe cho Tát Tân Địch: “Cô… Quà cô tặng khác thường quá.”
Tát Tân Địch không nhận, cứ nhìn Khúc Miên cười.
Chút yếu mềm của cậu ban nãy đều đã bị mẹ cậu mang đi hết sạch, lúc này đã trở lại hoạt bát lanh lợi như ngày thường.
Khúc Miên cốc nhẹ lên trán cậu: “Cười gì thế?”
Ánh mắt cậu sáng lấp lánh, chăm chú nhìn anh: “Cũng không có gì, chỉ là mẹ mình sẽ về nước một thời gian, sau này có thể sẽ hay rủ cậu đi chơi.”
Khúc Miên: “… Rủ mình?”
Ánh mắt Tát Tân Địch vẫn luôn hướng về anh: “Mẹ mình xem Weibo của cậu rồi, mẹ mình thích cậu lắm, còn nói nếu như mình dám lái xe về sẽ cho mình đi xẻo ruột thừa một lần nữa.”
Khúc Miên: “Đây có phải vấn đề thích hay không thích đâu…”
Dường như Khúc Miên không mấy vui vẻ, ý cười trên mặt Tát Tân Địch cũng dần lắng xuống… mình khiến anh ấy không vui hay là do mẹ mình tặng xe cho anh ấy?
Cậu không thể hỏi trực tiếp được, đành nhỏ giọng nói: “Ừm thì… mình xin lỗi.”
Khúc Miên còn đang nghĩ xem nên trả lại xe cho người ta như thế nào, không ngờ lại nhận thêm một lời xin lỗi: “Sao thế?”
Tát Tân Địch sắp xếp lại từ ngữ trong đầu cả nửa ngày mà không xong, mãi mới nói được một câu: “Có phải cậu… không thích người Đông Bắc không?”
Khúc Miên: …
Khúc Miên nghi hoặc nhìn cậu: “Tại sao cậu lại hỏi thế?”
Tát Tân Địch không biết nên nói sao, vì vấn đề cậu vốn muốn hỏi là anh không thích cậu hay không thích mẹ cậu.
Nhưng nếu hỏi thế thật thì rất có khả năng anh ấy sẽ không buồn nhìn cậu nữa.
Anh đặt chìa khóa xe lên đầu giường, chống cằm nhìn cậu một lát rồi dịu dàng đáp: “Tuy rằng mình không biết vì sao cậu lại hỏi vậy, nhưng mình thật lòng có thiện cảm với những người vùng cậu.”
Tát Tân Địch chớp chớp mắt, không kịp hiểu lời anh nói, vô thức hỏi: “Thật ư?”
Khúc Miên: “Cậu buồn ngủ không?”
Cậu ấy đang định đi ngủ thì mẹ Tát đến mà.
Tát Tân Địch lập tức đáp: “Không buồn ngủ, muốn nghe cậu nói chuyện.”
Khúc Miên mỉm cười, nhẹ giọng: “Vậy mình kể cậu nghe một câu chuyện, cậu nghe rồi chắc sẽ ngủ ngon hơn.”
Tát Tân Địch có ảo giác trái tim mình như tan thành một vũng nước trong sự ngọt ngào ấy, cả đời này của cậu sẽ như mầm cây quấn quýt mãi bên anh.
Cậu chàng đơn giản là vậy, đã thật lòng yêu thương ai rồi thì luôn muốn nghĩ đến chuyện mai sau.
Tát Tân Địch lí nhí với anh: “Khúc Miên, cậu tốt với mình quá.”
Có phải cậu nhận ra mình có phẩm chất nào tốt, đã cao lớn rồi còn đẹp trai nữa nên cũng bắt đầu thấy thích mình rồi đúng không?
Cậu không dám hỏi thành lời, ngoan ngoãn nghe Khúc Miên kể chuyện.
Khuỷu tay Khúc Miên chống trên giường, tay còn lại nhè nhàng vỗ về tay cậu, tựa như đang ru một đứa nhỏ: “Hồi mình năm nhất còn chưa có tiếng tăm, thường xuyên phải chạy đó đây theo triển lãm nên mình rất hay đi tàu điện, có một lần lên chuyến xe nọ, mình bắt gặp một anh trai Đông Bắc đang khuyên nhủ con gái anh ấy.”
Tát Tân Địch: “Anh trai?”
Khúc Miên nghĩ ngợi: “Ừm, một anh tầm hơn 30 tuổi, vóc người cao lớn, cường tráng, cánh tay xăm trổ đầy hoa, nhìn đáng sợ lắm.
Con gái anh ấy khoảng năm đến sáu tuổi, lúc đó anh ấy cực kỳ nghiêm khắc hỏi con: Biết về nhà phải nói gì với bà ngoại chưa?”
Tát Tân Địch nhếch miệng: “Chắc lại làm sai chuyện gì rồi.”
Khúc Miên mỉm cười: “Sao cậu biết?”
Tát Tân Địch bĩu môi: “Đây là câu bố mình hay hỏi nhất mỗi lúc nói chuyện.”
Khúc Miên bật cười, kể tiếp: “Bé gái đó không mấy tình nguyện, đáp: Cháu xin lỗi bà.
Anh ấy hỏi: Vì sao phải xin lỗi bà? Bé gái không trả lời, anh ấy lại hỏi tiếp: Hét lên với bà là cháu xin lỗi à? Bé gái đáp lại yếu ớt: Cháu xin lỗi.”
Khúc Miên ngừng lại một chút, tiếp tục: “Lúc ấy mình thấy cũng khá là thú vị, cứ nghĩ cuộc trò chuyện của hai bố con sẽ dừng lại tại đây thôi, nhưng những lời sau đó của anh ấy mới khiến mình thật sự kinh ngạc.”
Tát Tân Địch nhìn anh, ánh mắt cậu chàng sáng ngời như vì sao, đẹp đến khó tả.
Anh nói: “Anh trai đó rất kiên nhẫn giải thích: Con không nói được nguyên nhân vì sao con xin lỗi, vậy đó là một lời xin lỗi không hoàn chỉnh.
Bé gái ấm ức nên nói chuyện to tiếng, anh lập tức nhắc con: Đây là phương tiện công cộng, con không được to tiếng, đây mà là nhà mình thì con có muốn lộn mèo mấy vòng bố cũng không cấm.”
Tát Tân Địch nhẹ giọng: “Đó là một người bố tốt.”
Khúc Miên gật đầu, tiếp lời: “Lúc đó bé gái hãy còn vùng vằng, có lẽ là do cảm thấy bị mất mặt mũi, bé gái nhấn mạnh với bố: Con về nhà sẽ lộn mèo đấy.
Anh mới đáp: Được, về nhà bố lộn mèo với con.”
Tát Tân Địch mỉm cười: “Sao mà giống bố mình ghê.”
Khúc Miên nhẹ vỗ cậu ấy, nói: “Tiếp xúc với cậu càng lâu lại càng cảm thấy nhà cậu hẳn có phương pháp giáo dục rất tốt, chuyện này xảy ra cũng đã lâu rồi, không biết vì sao nhìn thấy cậu mình lại nhớ ra.”
Tát Tân Địch nhắm mắt, trong lòng niệm, rồi xong, anh khiến cậu chết mê chết mệt, tiếp xúc với Khúc Miên càng lâu thì rung động vì anh lại càng thêm mãnh liệt.
Anh ấy với anh trai tiên khí ngút trời trong ký ức cậu có độ chênh nhất định, thế nhưng hình bóng anh trong trái tim cậu vẫn in dấu ngày một đậm sâu, cậu nghĩ cậu không thích Khúc Miên nữa, mà cậu đã yêu anh ấy mất rồi, cậu rất muốn cực kỳ muốn được là bạn trai anh ấy.
Nắng ấm tháng ba xiên qua cửa sổ vào trong phòng, Khúc Miên nhẹ nhàng cắm bó hoa bách hợp hồi sáng anh mang tới vào bình, cánh hoa còn lấp lánh ánh nước, thuận theo những cánh hoa