Khúc Miên xách theo túi cơm tới phòng bệnh cũng là lúc Tát Tân Địch đang vịn vào tay nắm dọc hành lang tập đi một cách chậm rãi.
Ánh nắng mặt trời xuyên qua cửa sổ phía đầu hành lang vào đây, hắt trên bộ đồng phục bệnh nhân sọc xanh của cậu.
Dường như cảm nhận được sự tồn tại của anh, cậu ấy ngẩng đầu, nở một nụ cười xán lạn, vui mừng gọi tên anh: “Khúc Miên.”
Khoảnh khắc ấy, có trái tim một người đã lỡ nhịp.
Khúc Miên đứng yên tại chỗ, nhỏ giọng gọi: “Cún con…”
Tát Tân Địch không nghe rõ, tháo một bên tai nghe xuống, nhướn mày nhìn anh.
Khúc Miên nghiêng đầu, nói: “Ăn cơm thôi.”
Khúc Miên mua ba phần cơm, Châu Huân về phòng kịp lúc, hỏi: “Mua những gì vậy?”
Khúc Miên: “Mua cháo cho cậu ấy, cậu ấy nói cậu thích ăn cá nên mình mua cá xốt chua ngọt cho cậu.”
Châu Huân nhìn Tát Tân Địch cười hì hì: “Chu đáo quá, tiếc là có ai đó chỉ được húp cháo.”
Tát Tân Địch: …
Khóe môi Tát Tân Địch tự động nhếch lên, xem ra cậu chàng ăn cháo trắng cũng vẫn thấy vui: “Tôi thích ăn cháo mà.”
Khúc Miên cũng ăn cháo, yên lặng nghe hai người đấu khẩu, nghe hai anh chàng đều là người Đông Bắc đấu khẩu cứ như đang xem tiểu phẩm hài vậy, rất vui tai.
Ông cụ giường bên tinh thần đã khá hơn một chút, đã có thể nói chuyện, mỉm cười nhìn bọn họ ăn cơm, bắt chuyện: “Các cháu đều là sinh viên đại học nhỉ?”
Tát Tân Địch đáp lời, cậu nói: “Vâng ạ, hôm nay ông khỏe hơn hôm trước nhiều rồi.”
Ông cụ khẽ ho khan, nói: “Ầy, ông già rồi, bệnh tìm đến cái thân già này rồi, sống chẳng được mấy hồi.”
Tát Tân Địch nhận lấy giấy ăn Khúc Miên đưa để lau miệng, cười đáp: “Ông đừng nói thế ạ, mấy thứ bệnh tật đó có tìm người đâu, toàn là người tìm bệnh, ông cứ vui khỏe, thả lỏng tinh thần thì chẳng có bệnh nào tìm được ông cả.”
Khúc Miên hỏi nhỏ Châu Huân: “Bọn họ từng nói chuyện à?”
Châu Huân vui vẻ ăn cá xốt: “Đâu mà, cậu ấy dễ thân.”
Khúc Miên: …
Khúc Miên cũng cười, chống má nhìn cậu, khiến mặt cậu chàng lại đỏ bừng.
Ông cụ lại ho khan, than thở: “Người đến cái tuổi này rồi chẳng làm được gì nữa.”
Châu Huân: “Người nhà ông đâu ạ? Sao lại để ông một mình thế này? Ông đã ăn gì chưa?”
Ông cụ yên lặng, đáp: “À, chúng nó đi ăn cơm rồi, ông đợi chúng nó về rồi ăn.”
Khúc Miên: …
Khúc Miên nhìn tư thế nằm của ông cụ, có lẽ xoay người sẽ rất mệt, anh hỏi: “Cháu giúp ông kê cao giường lên nhé?”
Ông cụ vội nói: “Ừ được được, phiền cháu quá.”
Đầu giường được nâng lên cao hơn, ông cụ có vẻ thoải mái hẳn, cười bảo: “Mấy đứa đại học năm mấy rồi? Cháu gái ông cũng đang học đại học, năm nay năm hai, học trường có danh tiếng.”
Tát Tân Địch trỏ Châu Huân: “Cậu ấy năm nhất, cháu năm hai.”
Cậu trỏ Khúc Miên, kiêu ngạo nói tiếp: “Cậu ấy năm ba, giỏi lắm luôn.”
Khúc Miên: …
Anh muốn đỡ trán.
Châu Huân nhàn rỗi hỏi: “Cháu ông học trường nào thế? Trường thành phố ạ?”
Đại học thành phố chia làm hai hướng, đi một bước gặp người học 985, đi bước nữa gặp người học 211, đều là những con người ưu tú, Đại học Thể dục cũng nằm trong top trường của thành phố.
*211 là cụm trường trọng điểm mà TQ hướng tới phát triển, 985 là cụm trường trọng điểm nhất trong số trọng điểm đó, do đó chất lượng cao hơn hẳn so với những trường chỉ thuộc 211 mà không thuộc 985.
Nhưng nếu so chất lượng, thứ hạng trường thì cần xem cả ngành học là gì nữa, vì tỉ như so thể dục với khoa học thì tất nhiên là không hợp lý ròi.
Ông cụ: “Đúng rồi, nó học ở đó, học kinh tế.”
Ba người nữa đẩy cửa bước vào phòng, đi đầu là một người phụ nữ, nhìn thấy ông cụ ngồi dậy thì kinh ngạc: “Bố, sao bố lại ngồi dậy, khó chịu chỗ nào à?”
Ông cụ xua tay, ngó phía sau bác ấy: “Ni Ni đâu?”
Người phụ nữ: “Đang ở dưới tầng mua đồ, lát nữa sẽ lên.”
Người nhà bọn họ nói chuyện với nhau, Khúc Miên trêu cậu: “Biết mình năm ba rồi sao không gọi đàn anh? Toàn gọi Khúc Miên Khúc Miên không vậy.”
Tát Tân Địch ngơ người: “… A?”
Cậu nhìn Châu Huân, Châu Huân dịch mông ra cửa sổ, tiếp tục ăn cơm.
Tát Tân Địch trộm kéo tay anh, lí nhí giải thích: “Cậu học pháp luật, mình học thể dục, ngành học xa lắc xa lơ mà.”
Khúc Miên vỗ rớt tay cậu, nói: “Mình lớn tuổi hơn cậu, phải gọi đàn anh chứ.”
Tát Tân Địch: …
Không giống với tiên đoán của anh, hình như Tát Tân Địch rất phản đối cách gọi này, cậu nín nhịn nửa ngày không chịu gọi, lát sau cậu mới nhỏ giọng nói: “Nhưng mình muốn cậu gọi mình là anh.”
Khúc Miên: …
Khúc Miên:???
Khúc Miên: “Nhưng mình lớn hơn cậu.”
Tát Tân Địch nói lý: “Nhưng thứ đó không tính bằng tuổi tác.”
Khúc Miên: “Hử?”
Vậy tính kiểu gì?
Tát Tân Địch: “Cậu gọi mình là anh là mình có thể bảo vệ cậu rồi.”
Logic gì thế?
Khúc Miên cố ý nói: “Mình không gọi thì sao?”
Tát Tân Địch phình má, năn nỉ: “Cậu gọi một tiếng thôi, gọi một tiếng cho mình nghe đi mà.”
Khúc Miên: …
Khúc Miên: “Mình không gọi.”
Tát Tân Địch níu tay áo anh: “Chỉ một tiếng thôi, cậu gọi mình một tiếng anh, mình gọi cậu cả mười lần.”
Một giọng nói u ám vang lên, Châu Huân nói: “Tôi sợ luôn đấy, mấy ông xem tôi là không khí à? Làm nũng cơ.”
Khúc Miên: …
Tiếng nói chuyện giường bên ngày một to hơn, một cậu con trai trẻ tuổi bước vào, theo sau là một người con gái.
Anh ta lớn giọng: “Ông nội, ông thế nào rồi?”
Ba người các cậu quay sang nhìn, trước cửa phòng là hai người một nam một nữ, cả hai đều tầm hai mươi mấy tuổi, người con trai nhuộm tóc vàng, cô con gái đeo kính gọng đen.
Một y tá đi ngang qua ghé vào nhắc nhở: “Bệnh viện cấm làm ồn.”
Anh ta thuận miệng chửi thề một cậu, ngồi phịch xuống đầu giường, cười hỏi: “Ông, cháu vừa nhận được tin, ông làm sao thế?”
Ông cụ nhạt nhẽo đáp: “Vẫn còn sống.”
Cô gái nãy giờ vẫn im lặng đặt quà lên đầu giường, nói: “Ông, cháu giờ mới có thời gian tới thăm ông.”
Ông cụ ôn hòa nói: “Việc học quan trọng, việc học quan trọng, mau ngồi xuống đây.”
Ông quay sang giới thiệu với các cậu: “Đây là cháu gái ông, xinh chứ.”
Cô gái ấy trông có vẻ kiêu ngạo, tướng mạo thanh tú, sống lưng ưỡn thẳng tắp, mái tóc dài được cột lại đơn giản ở ngang vai, nghe lời ông nói liền nhìn các cậu hờ hững gật đầu.
Tát Tân Địch không nói gì, tâm tư cậu đều đang đặt trên người Khúc Miên, cậu vẫn cố chấp muốn được nghe anh gọi là anh, tuy rằng anh lớn hơn cậu những hai tuổi.
Khúc Miên lễ phép cười đáp ông cụ, cũng gật đầu với cô gái: “Chào cậu.”
Cô gái không nói gì, chỉ nhìn anh một thoáng rồi quay đi.
Châu Huân giao tiếp bằng khẩu hình miệng với Khúc Miên: “Chảnh thế.”
Khúc Miên mím môi, lại nhìn ánh mắt như cún con của Tát Tân Địch, anh lạnh lùng nói: “Đừng nghĩ nữa, không gọi đâu, ăn xong chưa? Ăn xong rồi mình dọn đấy nhé.”
Tát Tân Địch ỉu xìu cụp mắt: “Sao cậu lại bắt nạt mình.”
Giây sau đã thấy cậu chàng cười tí tửng: “Mình thích cậu bắt nạt mình, Khúc Miên, cậu bắt nạt mình đi.”
Khúc Miên chịu cậu, cười đáp: “Trẻ con.”
Sau lưng có tiếng người phụ nữ trung niên hỏi: “Các cháu đều là sinh viên nhỉ? Học ngành nào thế?”
Ánh mắt Tát Tân Địch vẫn một mực chuyên chú nhìn Khúc Miên, nhìn bao nhiêu lâu cũng không thấy đủ, có Khúc Miên ở đây rất dễ khiến cậu bỏ qua tất thảy mọi âm thanh khác, căn bản là không có ý định quay sang.
Châu Huân đang ăn cơm, không tính nói chuyện, Khúc Miên đành ngẩng đầu, đáp lời: “Học thể dục ạ.”
Người phụ nữ trung niên: “Thể dục mà cũng phải học? Tốt nghiệp rồi định làm nghề gì?”
Khúc Miên: …
Khúc Miên lịch sự đáp: “Làm được rất nhiều nghề ạ.”
Người phụ nữ đó không bỏ lời anh nói vào tai: “Học cái gì thực tế vẫn hơn, Ni Ni nhà bác năm đó thi được gần 600 điểm, nếu ngành kinh tế của trường này mà không tốt thì đã đi học Thanh Hoa Bắc Đại rồi.”
Người phụ nữ đó quay qua nói chuyện với họ hàng: “Ùi, thành tích năm cấp ba đúng là vạch xuất phát, Ni Ni mới lên năm hai đã biết dùng tiền làm thêm mua điện thoại cho bác, kiểu này tốt nghiệp rồi cũng sẽ kiếm được trăm ngàn tệ một năm.”
Cả nhà đang khen ngợi cô gái đó, không phải chuyện của tụi cậu.
Khúc Miên không nói gì nữa, đắp lại chăn cho Tát Tân Địch, thuận tay cầm tay cậu nhét vào trong chăn: “Mình đi đóng cửa sổ, trời bắt đầu lạnh rồi.”
Tim Tát Tân Địch mềm nhũn, cậu nói nhỏ: “Khúc Miên, cậu gọi mình là anh đi, mình muốn nghe.”
Khúc Miên: …
Anh nhìn Tát Tân Địch hai giây, chợt ghé lại bên tai cậu ấy, thấp giọng nói ra hai chữ, mặt Tát Tân Địch phút chốc đỏ rần.
Châu Huân: “Sao rồi? Gọi chưa?”
Anh ấy không gọi mình là anh, anh ấy ghé sát bên tai mình, khi nói phiến môi còn khẽ lướt ra thùy tai mình nữa, gọi mình bằng chất giọng rất đỗi dịu êm: “Em ơi.”
Sao mình lại có cảm giác… được gọi bằng em cứ thinh thích hơn là gọi bằng anh í nhỉ.
Tát Tân Địch giấu nửa mặt dưới tấm chăn, chỉ để lộ hai con mắt nhìn anh.
Người phụ nữ nói dông dài cả nửa ngày, chủ đề