Anh đã xóa hết phương thức liên hệ và số điện thoại của đối phương ngay từ hôm chia tay.
Người như anh chẳng biết nên lấy gì ra làm ưu điểm, lại còn xấu tính, chỉ được cái làm gì cũng dứt khoát, đã chia tay là không níu kéo.
Anh đá bay Thạch Dạng ra khỏi dòng suy nghĩ, gắp một miếng thịt cay Tứ Xuyên lên ăn, mở anime lên, nhắn tin cho cậu con trai vừa âm thầm làm việc tốt kia: “Về tới trường rồi?”
Tát Tân Địch trả lời trong nháy mắt, dường như cậu ấy vẫn luôn để mắt đến điện thoại: “Mình vừa về tới ký túc, cậu ăn chưa?”
Khúc Miên mỉm cười, chụp ảnh bàn ăn gửi cậu: “Ngon lắm.”
Tâm trạng bức bối của cậu suốt dọc đường bỗng bay biến, về tới ký túc còn chưa kịp thay quần áo đã vội vàng đứng tựa cửa nhắn tin: “Vậy thì tốt quá, mình còn cố ý nếm thử xem quán đó có món nào ngon rồi mới mua cho cậu mà.”
Khúc Miên: “???”
Khúc Miên: “Nếm?”
Lúc gọi món được nếm thử à?
Tát Tân Địch: “Ừ, lúc mình đến thì có một nhà đang ăn cơm ở đó, mình không biết món nào ngon nên ngồi xuống ăn chung với họ luôn, mình thấy mấy món này là ngon nhất.”
Khúc Miên: “… Cậu quen người ta không?”
Tát Tân Địch cây ngay không sợ chết đứng: “Mình trò chuyện với họ đôi câu là quen ngay ấy mà.”
Khúc Miên: …
Khúc Miên cười đau cả bụng với cậu.
Anh miễn cưỡng uống một ngụm nước, gõ chữ: “Cậu đỉnh thật đấy.”
Cậu ấy là thế, dường như không có khái niệm nào gọi là xa lạ hay thân quen, thế nên mới có chuyện ăn ké cơm nhà người ta như vậy.
Tát Tân Địch tủm tỉm, nói: “Có gì đâu mà, sau này cậu muốn ăn gì cứ để mình mua cho, nhìn cậu gầy chưa kìa.”
Thật ra Khúc Miên không tính là gầy, vì học múa nên anh phải giữ dáng sao cho cân đối, nhưng dưới con mắt của một sinh viên tráng kiện học trường Thể dục như cậu ấy thì đúng là gầy thật.
Khúc Miên: “Cậu ăn chưa?”
Tát Tân Địch: “Mình chưa, lát mình đặt trên mạng.”
Bạn cùng phòng cậu vẫn chưa về, cũng không rõ tối nay có về hay không, nên là cậu đành ăn một mình.
Khúc Miên: “Cậu muốn ăn gì?
Mắt Tát Tân Địch sáng quắc, hồi hộp hỏi: “Sao thế?”
Khúc Miên bắt chước cậu: “Chẳng sao cả.”*
Tát Tân Địch: “Ăn đùi gà, hôm nay bạn cùng phòng cứ hò nhau đi ăn cơm Tây làm mình buồn thúi ruột, ăn vậy sao mà no, mà mình thì ngại không dám nói thật.”
Khúc Miên: “Đưa số điện thoại với địa chỉ cho mình.”
Tát Tân Địch:!!!
Cậu chụp ảnh màn hình gửi cho Châu Huân xem, kích động nhắn: “Chời má, Khúc Miên để ý tôi rồi này, anh ấy còn định mua đùi gà cho tôi nữa.”
Châu Huân cũng mừng thay cậu, hỏi: “Thế giờ quan hệ của hai ông thế nào rồi?”
Tát Tân Địch: “Anh ấy bảo có thể làm bạn!”
Châu Huân: “…”
Châu Huân: “Ông đồng ý?”
Tát Tân Địch: “Tất nhiên là đồng ý chứ, có thể nói chuyện với anh ấy là tôi đã mừng muốn xỉu.”
Châu Huân: “…”
Châu Huân bối rối nhắn lại cậu: “Tôi cũng chịu ông luôn.”
Chắc IQ của Tát Tân Địch đều dùng để đổi lấy nhan sắc cả rồi.
Tuyết rơi suốt đêm, sáng hôm nay bắt đầu tan chảy khiến sân trường trở nên trơn trượt.
Hoa ngọc lan hòa cùng màu tuyết trắng, cảnh tượng đẹp vô cùng.
Tát Tân Địch vừa ra khỏi sân tập là lại theo phản xạ kiểm tra điện thoại.
Khúc Miên không nhắn tin cho cậu, nhưng anh đăng một trạng thái lên dòng thời gian, đính kèm rất nhiều ảnh chụp anh mặc Hán phục lúc đi công viên hoa anh đào.
Vu Đào đang nói chuyện với cậu, đợi mãi chẳng thấy cậu trả lời, quay lại nhìn mới thấy cậu đang đứng sựng giữa đường xem điện thoại, không rõ đứng lại từ bao giờ.
Vu Đào đành lùi lại, ngó thử điện thoại cậu thì thấy trên màn hình là ảnh chụp một người con trai đang mặc Hán phục, anh nhìn mãi cũng không thấy có gì bất thường, khó hiểu hỏi cậu: “Em sao đấy?”
Tát Tân Địch bình tĩnh cất điện thoại, hỏi anh: “Anh biết mấy đồ như này mua ở đâu không?”
Vu Đào: …
Vu Đào: “Hở?”
Lần đầu cậu gặp Khúc Miên, anh cũng mặc bộ đồ giống vậy.
Hồi đó cậu không biết gì cả, về sau mỗi khi nhớ tới anh mới trộm đi tra xem ngày đó anh mặc cái gì, cảm thấy dường như người mẫu nào mặc Hán phục cũng không đẹp bằng anh.
Cậu gọi xe taxi, bấm thích bài viết đó, sau đó để lại bình luận: “Đẹp ghê, nhìn mê quá.”
Lúc cậu xuống xe anh mới trả lời, chỉ là một dấu “?”.
Tát Tân Địch suy tư, không biết nên mở lời bằng chuyện gì thì Khúc Miên đã nhắn tin: “Mình vừa tan học.”
Tát Tân Địch: “Mệt không?”
Khúc Miên: “Cũng tạm, mình ngủ hết nửa tiết.”
Lén ngủ trong giờ? Nhất định là vô cùng đáng yêu.
Tát Tân Địch thử tưởng tượng dáng vẻ anh khi ngủ, tim lại rộn nhịp, cậu cười đáp: “Chiều cậu phải đi học không?”
Khúc Miên: “Có.”
Tát Tân Địch: “Thế chiều mình đi học với cậu.”
Khúc Miên: “…”
Khúc Miên dựa vào lan can, cười đáp: “Cậu học ít môn?”
Tát Tân Địch: “…”
Tát Tân Địch: “Cũng nhiều.”
Chiều nay cậu còn phải đi tập với đội.
Cậu gửi tin nhắn âm thanh cho anh: “Vậy mấy giờ cậu tan học, có thể đợi mình một lát không? Mình có thứ muốn đưa cho cậu.”
Khúc Miên: “?”
Tát Tân Địch ấn giữ nút ghi âm, giọng nói xen lẫn tiếng cười: “Cậu mà không đợi là mình gửi về tận nhà đấy.”
Khúc Miên: “…”
Anh nhìn cặp sách của mình, anh cũng muốn đi gặp Tát Tân Địch, tối qua cậu ấy đưa anh về, còn mua đồ ăn tối cho anh, anh cũng nên cảm ơn cậu chút gì mới phải.
Khúc Miên: “Năm rưỡi mình sang trường cậu.”
Hạnh phúc đến quá bất ngờ, tim cậu đập bình bịch trong lồ ng ngực, vội hỏi: “Cậu tới tìm mình đấy ư?”
Khúc Miên: “…”
Chứ sao? Anh cũng đâu quen ai khác học trường Thể dục.
Tát Tân Địch: “Cậu chờ mình ở nhà tập nhé.”
Tát Tân Địch: “Mà không, nhà tập không cho người ngoài trường vào, cậu đợi mình ở cửa vậy.”
Tát Tân Địch: “Đến thì nhắn tin báo mình.”
Khúc Miên: …
Cậu ấy nhiệt tình quá, khiến anh không biết nói gì cho phải.
Quà đáp lễ của anh hình như hơi… có lệ?
Tát Tân Địch đã tìm hiểu nhưng cũng chỉ biết mỗi cái tên, cậu hoàn toàn không hiểu gì về Hán phục, lên mạng tra thử thấy có cửa hàng được mọi người đánh giá cao, liền tiêu hai trăm tệ bắt taxi đến đó.
Giờ cậu đang đứng trước một căn phòng “nồng đượm tiên khí”, có hơi lúng túng.
Một anh nhân viên mặc Hán phục đến gần cậu, nhiệt tình hỏi: “Cậu muốn chọn Hán phục kiểu dáng thế nào?”
Tát Tân Địch nhìn khắp phòng, hỏi: “Chỗ anh bộ nào đẹp nhất?”
Anh nhân viên ngây người, cái cậu mặc toàn đồ rẻ tiền trên Taobao này là đại gia?
Anh mỉm cười đầy chuyên nghiệp: “Bộ đó đắt lắm, cậu xem thử những bộ ở đây có vừa ý cậu không?“
Tát Tân Địch: …
Tát Tân Địch nổi quạu: “Sao anh lắm lời thế nhở, ki bo thế