Người ấy ngồi trên thanh xà kép thường ngày dành cho hai người tập, đôi chân khẽ đung đưa, ống quần co lên để lộ một phần cổ chân trắng trẻo.
Anh ngồi quay mặt về phía nhà tập, đeo tai nghe, cúi đầu nghịch điện thoại.
Cậu ngược hướng ráng chiều nhìn về phía anh, dưới tán cây anh đào, dáng vẻ người ấy như bừng sáng khiến cậu hoa mắt, người ấy đẹp tới mức trong phút chốc, cậu lầm tưởng anh ấy là hóa thân của yêu tinh hoa đào.
Cậu chạy vội về phía Khúc Miên, anh ấy cũng nhận ra cậu đang lại gần, gỡ tai nghe ra chào: “Tập xong rồi đấy à?”
Dứt lời, anh liền bị một người ôm trọn lấy… hoặc là nói, anh bị cánh tay của một người ôm lấy eo nhấc bổng dậy, mùi mồ hôi, hương nước hoa thoang thoảng và độ ấm cơ thể của cậu con trai ấy cùng ập tới, trong lúc anh còn đang ngỡ ngàng thì cậu ấy đã cẩn thận đặt anh đứng vững trên mặt đất.
Vu Đào vừa lúc đuổi kịp: “Đây là…”
Đúng là một cánh tay cũng có thể ôm trọn, Tát Tân Địch thầm nghĩ, cậu lùi lại nhìn anh: “Sao cậu lại ngồi trên đó, có lạnh không?”
Khúc Miên vẫn đang hoang mang, đáp lại theo phản xạ: “Không lạnh lắm, chỗ khác ướt không ngồi được.”
Vu Đào: “Cậu là…”
Tát Tân Địch rất tự nhiên cầm cặp sách giúp Khúc Miên, nói: “Giờ còn chưa tới 5 rưỡi, sao cậu đã tới rồi?”
Khúc Miên: “Tiết hai được nghỉ nên mình qua đây luôn.”
Vu Đào: “Nè, anh bảo…”
Tát Tân Địch khẽ đẩy lưng Khúc Miên, rủ anh đi cùng: “Vậy giờ về ký túc với mình đã, lát cùng đi ăn cơm.”
Khúc Miên: “Thôi, đợi lát nữa tàu điện ngầm sẽ đông người.”
Tát Tân Địch đặt tay lên vai anh, nhìn anh: “Bây giờ đang là giờ cao điểm, cũng đã đông người, cậu ăn cơm xong mình lại đưa cậu về.”
Ánh nhìn của Tát Tân Địch luôn có Khúc Miên, những lúc nói chuyện cậu luôn nhìn thẳng vào mắt anh ấy, ánh mắt cậu vô tư trong sáng, lại mang theo sự ấm áp như là đương nhiên.
Có thể coi đây là lần đầu tiên Khúc Miên nghiêm túc cảm nhận Tát Tân Địch, quả thật nói chuyện với cậu rất thoải mái.
Khúc Miên cũng nhìn cậu một lát rồi mới cúi đầu, mỉm cười: “Ừ, mình mời cậu.”
Tát Tân Địch vui mừng: “Vậy sao được, lần đầu ăn cơm với nhau ai lại để cậu mời, mẹ mình cũng không dạy mình như thế.”
Vu Đào: …
Vu Đào: Anh là người vô hình đấy à? Mà mẹ cậu dạy cậu thế nào sao cậu không áp dụng với anh em?
Cậu sao vậy? Tát Tân Địch ơi?
Anh yên lặng theo chân cậu bạn nhỏ Tát Tân Địch và cậu con trai cao gầy kia về ký túc, cảm giác cái ý nghĩ Tát Tân Địch là trai thẳng khô như ngói thâm căn cố đế trong đầu anh nay đã bị cậu nhổ đi một cách triệt để.
Thằng nhóc đó cũng được lắm, cử chỉ hành vi cho đến cách nói chuyện đều không có chỗ nào không phù hợp, dùng thái độ đó mà đối đãi với các cô gái, chắc hẳn các nàng sẽ chẳng thể nào dứt ra nổi.
…
Phòng của Tát Tân Địch nằm trên tầng hai, lên tầng rồi rẽ phải đến cánh cửa thứ năm là tới.
Lý Nam đã đi hẹn hò, trong phòng chỉ còn mình Hứa Giai Kỳ đang vừa ăn bún ốc vừa chơi game, vừa mở cửa là mùi hôi cuồn cuộn phả vào mũi.
Tát Tân Địch: …
Cậu đã sẵn sàng chôn sống Hứa Giai Kỳ.
Hôm qua cậu còn cố tình dọn dẹp lại phòng ốc, muốn lưu lại cho Khúc Miên một ấn tượng tốt đẹp về cậu, ấy vậy mà…
Cậu ngượng ngùng lắc đầu, nhìn Khúc Miên vẫn đang rất bình thản: “Cậu ở ngoài đợi mình chút nhé, mình sẽ ra ngay.”
Khúc Miên do dự, anh chỉ vào bộ đồng phục bóng rổ đã thấm mồ hôi của cậu: “Ừm… Cậu không đi tắm à? Mặc vậy ra ngoài dễ bị cảm lắm.”
Tát Tân Địch: …
Tát Tân Địch: “Vậy…”
Khúc Miên: “Mình vào trong đợi, có bất tiện không?”
Hứa Giai Kỳ lúc này mới để ý có người bên ngoài, ngạc nhiên hỏi: “Sao không vào đi?”
Rồi lại nhìn Khúc Miên: “Ai thế này?”
Sau đó anh mới nhìn đến Vu Đào đang ngậm ngùi đứng sau đằng hai người: “… Ông sao thế? Ai bắt nạt ông à?”
Vu Đào: …
Tát Tân Địch vào trước rồi nhường lối cho Khúc Miên, ngại ngùng nói: “Cậu đợi mình mấy phút, giường phía trong cùng là của mình.”
Giường phía trong cùng…
Giường phía trong cùng cực kỳ gọn gàng, chăn bị gấp thành hình khối vuông vức, máy tính bàn cũng được sắp xếp ngay ngắn, góc ngủ của cậu lấy màu đen làm chủ đạo, nhìn sơ qua là không có chi tiết nào dư thừa, tối giản mà mạnh mẽ.
Tát Tân Địch kéo ghế cho anh, ấn vai cho anh ngồi xuống, sau đó thò tay vào tủ của Vu Đào vơ lấy một đống đồ ăn vặt bày lên bàn mình, nói: “Cậu ăn nhé, mình sẽ