Hai người Lâm Lan ngay từ đầu chính là bị một tiếng mèo kêu truyền đến từ đầu một con ngõ cụt hấp dẫn. Cái khoảng cách giữa loại kiến trúc kia, người trưởng thành nghiêng người mà đi cũng ngại chật, cơ hồ là không có người, cũng chỉ có cung cấp không gian cho mèo sống yên ổn rồi nghỉ ngơi.
Mèo mẹ hẳn là đã chết mấy ngày rồi, xác chết chỉ cần nhìn là biết vô cùng lạnh cứng, thời tiết dần dần trở nên ấp áp, thân thể của nó đang dần dần bốc mùi, đã dẫn tới một vài con ruồi con nhặng bay múa đảo quanh.
Mèo con càng không ngừng thúc giục kêu to, tiếng mèo kêu non nớt dẫn tới rất nhiều người qua đường hiếu kỳ nhìn thoáng qua.
Có người liếc nhìn qua một cái rồi rời đi, còn có người lại không tự chủ được dừng lại một hồi, trong lòng xúc động, rồi sau khi thấy con đường ngõ này chật chội quá đáng lại dần dần tản đi.
Về sau, cũng chỉ là còn vài người qua đường lẻ tẻ bao gồm cả hai người Lâm Lan trong đó đứng ở cửa con ngõ nhìn chằm chằm vào trong.
Hơn nữa Lâm Lan còn không giống với những người khác, những tiếng kêu to đó của mèo con, cô đều nghe hiểu.
(Mẹ mau ăn nha!)
(Mẹ con bắt được chuột nè, con này rất tươi, không có thối như cái đầu cá hư kia!)
(Mẹ, con chia nó ra hai nửa nè, con biết mẹ bị thương không cắn nổi, chia hai nửa mẹ liền có thể ăn rồi!)
(Mẹ, mẹ mau dậy ăn đi nè! Ăn rồi vết thương sẽ khỏi, sẽ không mệt mỏi!)
Một tiếng lại một tiếng, ngây thơ đến lo lắng, mèo con vẫn luôn đưa thịt chuột đến bên miệng mèo mẹ, không dùng đầu mà ủi cái xác mèo kia, thúc giục đối phương ăn.
Vào lúc sắp không nhìn được nữa, cánh tay Lâm Lan đã bị người nắm chặt.
“Lan Lan, chúng ta mang nó về đi?” Vương Giai Y che miệng vừa gắt gao mà nhìn chăm chú về phía cuối con ngõ vừa nói chuyện với Lâm Lan, “Để em nuôi nó.”
Đại tiểu thư đột nhiên nói ra những lời này làm cho Lâm Lan rất ư là kinh ngạc mà nghiêng đầu nhìn cô ấy: “Giai Y, em xác định?” Vốn dĩ là Lâm Lan tính tự mình thu dưỡng nó.
“Xác định.” Nhét cả mấy cái túi mua sắm trong tay vào trong tay Lâm Lan, Vương Giai Y nghiêng người trực tiếp chen vào trong con ngõ chật hẹp, cuộc giảm béo thon thả dáng người của mùa xuân làm cho việc quản lý dáng người của đại tiểu thư vô cùng thành công, thân thể mảnh mai không tốn chút sức nào cấp tốc đi vào trong, nhanh đến mức làm Lâm Lan đưa tay muốn tóm cô ấy về cũng chậm một bước.
“Giai Y, về đây!” Lâm Lan tóm hụt quýnh lên, chỉ cảm thấy cô em này quá mức lỗ mãng nóng vội, “Em cái gì cũng không chuẩn bị thế này đây rất có thể sẽ bị cào cho bị thương!”
Không có gang tay cũng không mang theo lồng mèo, Vương Giai Y cứ xúc động chui vào như thế làm Lâm Lan cũng không biết nên nói gì cho phải, mấy người qua đường xa lạ cũng chú ý tới mèo con thấy thế cũng đổ xô tới xem.
“Cô ấy như thế không sao chứ?”
“Mèo con thì đáng thương thật, nhưng nhìn rất hung dữ á. Tiểu tỷ tỷ này không sao chứ?”
“Tôi thiếu chút nữa cũng đã gọi điện thoại cho cơ quan mèo hoang rồi. Làm gì nóng lòng thế chứ, để cho nhân sĩ chuyên nghiệp xử lý không phải càng tốt sao?”
Mấy lời này của người vây xem cũng không hạ giọng, cũng truyền vào trong ngõ nhỏ, Vương Giai Y cũng có nghe thấy cũng không quay đầu lại: “Yên tâm, tôi sớm đã tiêm vaccine phòng bệnh rồi.”
Không đâu, chẳng qua chỉ là bị cắn mấy cái, cô mới không sợ.
Lúc Vương Giai Y nói chuyện, người đã đến tận cùng con ngõ, mèo con cũng cảnh giác mà thu mình lại một góc tường rồi hung ác rít lên về phía cô ấy.
Đối với mèo mà nói, hình thể to lớn của người trưởng thành đủ để mang đến cảm giác áp bách kinh khủng rồi, huống chi là một con mèo con hoang đã từng nhìn thấy rất nhiều mặt không tốt của những sinh vật cỡ lớn kia, đối mặt với người này từng bước một tới gần, mèo con đã muốn lùi không thể lùi.
Dịch lại gần, giờ Vương Giai Y cũng mới hoàn toàn nhìn rõ bộ dáng con mèo con này, là một con mèo hoa màu trắng với đen, toàn thân trừ bỏ phần lưng có một chấm tròn màu đen cùng một cái đuôi đen hoàn toàn ra thì đều là lông trắng, chỉ là phần lông trắng trên người nó kia sớm đã bởi vì đi lang kiếm ăn mà trở nên vừa xám lại bẩn.
“Đừng sợ, mèo con, chị sẽ không tổn thương em.” Vương Giai Y cố gắng thả giọng ôn nhu, làm công hai tháng trong quán trà mèo, cô sớm đã biết bất luận là mèo hay chó đều là nghe ngữ khí để phân biệt cảm xúc của con người, lúc này đại tiểu thư cũng có hơi hối hận, nếu mà là Lan Lan tiếng mèo cấp 10 thì nhất định có thể nhẹ nhàng tóm lấy con mèo này, giống như hiện tại……
“Ha—-!” Mèo con chỉ trả lại cô một tiếng rít hung ác. Hoàn toàn thờ ơ đối với thiện ý cô cố gắng thả ra, thậm chí là không tiếp thu được.
Trong con ngõ chật hẹp đến chỉ có thể để người gầy nghiêng người mà đi, Vương Giai Y cẩn thận từng li từng tí mà cúi xuống, cô thoáng liếc nhìn thi thể của mèo mẹ, lại không khỏi khẽ giật mình.
Chung quanh xác mèo không chỉ có thịt chuột, còn có một vài mẩu bánh mì con người ăn thừa lại, đuôi cá mọc dòi, một miếng xương thịt hư thối…… Mấy cái đó liếc cái thôi đều có thể nhìn ra được là lục từ trong đống rác, hiện tại đặt hết cả chung quanh xác mèo, ý vị thế nào đã không cần nói cũng biết.
Trong mấy ngày đặc thù khi mèo mẹ mất đi sinh mệnh này, mèo con vẫn luôn đang cố gắng tìm thức ăn đưa đến cạnh nó, nghĩ rằng như vậy thì liền có thể để mèo mẹ lần nữa đứng lên.
Đôi mắt vốn dĩ đã ướt át của Vương Giai Y lập tức lại đỏ hốc mắt, cô không khỏi nhớ tới bản thân, so với con mèo con vì mẹ mình mà dốc hết toàn lực này, thái độ của cô đối ba mẹ ở nhà mấy năm nay quả thực làm cô vô cùng xấu hổ.
Hẳn là bởi thời gian cô nhìn chằm chằm xác chết của mèo mẹ quá dài, làm cho mèo con cảnh giác lại hiểu lầm, chú mèo con trước đó bị dọa đến dán vào góc tường lập tức nhảy tới trước người mèo mẹ, thân thể cong thành hình cầu cả người xù lông rít lên uy hiếp về phía cô, cái loại tư thái bảo vệ đó nhìn không sót gì.
“Giai Y!” Lan Lan ở đầu ngõ phía sau gọi cô, “Đi ra trước đã Giai Y, chúng ta tìm một vài công cụ trở lại mang mèo đi cũng giống thế thôi!”
“Không được đâu Lan Lan!” Vương Giai Y lập tức cự tuyệt, cô nhìn chằm chằm mèo con, nhìn ra được sự sợ hãi đến cực độ trong đôi mắt xanh biếc của nó, hơn nữa bởi vì cô nhìn chằm chằm, nó thậm chí đã bắt đầu thử lôi xác mèo mẹ về phía sau, “Giờ mà em vừa đi thì nó khẳng định là muốn chạy.”
Tuy nói có thi thể mèo mẹ ở đây, sau đó mèo con khẳng định sẽ còn trở về, nhưng lúc nào về thì liền khó nói.
Vương Giai Y đã học được suy nghĩ vì người khác hoàn toàn không muốn bởi vậy mà lãng phí thời gian của Lâm Lan, bạn tốt đã vì cô trễ nãi cả nửa ngày, vì bản thân muốn nhận nuôi mèo con còn kéo lấy người ta hao phí cả một ngày ở trong này thì cô không làm được.
Chỉ là một con mèo con mà thôi, cào cắn người lại đau nữa cũng chẳng qua là……
“Á!”
Vào lúc thăm dò tính chậm rãi duỗi tay ra bắt mèo, đại tiểu thư không ngoài dự kiến đã bị mèo cào cho bị thương, ba vệt máu dài nhỏ trên mu bàn