Lúc nghe thấy mèo con đột nhiên nói ra câu này, Lâm Lan bỗng nhiên trầm mặc.
Cô có thể dỗ dành được sự tín nhiệm của mèo con, dỗ nó ngoan ngoãn ở trong lồng không nháo, dỗ nó thật vui vẻ ăn đồ ăn để lớn lên thật tốt. Nhưng nghe thấy nó tâm tâm niệm niệm mèo mẹ đã chết thế này, Lâm Lan bỗng nhiên liền không muốn lừa dối nữa.
“Nó không ăn được.” Cho nên sau một lúc trầm mặc, Lâm Lan nói thẳng, “Tiểu Tú Cầu em nghe chị nói này, mẹ em bởi vì bị thương nặng đã bỏ mình, đã không có cách nào ăn được đồ ngon rồi.”
Chuyện của con mèo con này với mèo mẹ không hề dễ xử lý giống như là mèo hoa Cầu Cầu với ông Lý đã chết bệnh kia, mèo con là đã tận mắt nhìn thấy mèo mẹ chết đi mà không phải cái gì cũng không thấy giống như Cầu Cầu, dù cho hiện tại nó không hiểu, về sau chắc chắn đều sẽ hiểu.
Quan trọng nhất là, vào trước khi không rõ ràng chân tướng tử vong là gì, con mèo con này tuyệt đối sẽ tiếp tục hành vi ăn bất kỳ thứ gì đều sẽ tiết kiệm hơn phân nửa cho mèo mẹ này, cái này tuyệt đối không được.
“Tiểu Tú Cầu, em có biết bỏ mình là ý gì sao? Chính là chết đi, sẽ không còn động nữa, sẽ không kêu, sẽ không đứng dậy liếm lông cho em, càng sẽ không ăn được thứ gì.”
Trong phòng đột nhiên truyền đến tiếng kêu thê lương của mèo con, cao vút lại ai thiết, làm cho Vương Giai Y ở bên ngoài vẫn luôn nhìn chằm chằm chỗ đó hoảng sợ, theo bản năng đứng lên muốn đi tới chỗ đó.
Chỉ là người mới vừa đi tới cửa phòng, cửa phòng đã tự mình mở ra trước. Cô thấy Lan Lan một tay xách cái lồng nhỏ có mèo tú cầu, tay kia xách thắt lưng xác chết mèo mẹ, nhìn thấy cô ở ngoài cửa liền trực tiếp đi tới.
“Giai Y.” Lâm Lan đưa hết đồ cho Vương Giai Y, chính cô thì đi lấy các loại công cụ làm vườn như găng tay với xẻng, trực tiếp lên đường, “Đi thôi, nếu em đã quyết tâm muốn nuôi tiểu tú cầu, cũng là tự em mang xác chết mèo mẹ về, vậy thì làm đủ bộ những chuyện sau đó luôn, cùng tiểu Tú Cầu tiễn mẹ nó tới hành tinh mèo đi.”
Mèo Tú Cầu nhỏ mới ba tháng ghé vào lồng cứ mãi bi ai kêu thảm về phía cái túi đựng mèo mẹ, mãi cho đến khi cái túi kia được đặt chung chỗ với lồng mèo mới ngừng lại, thân thể nho nhỏ cách lồng dính sát vào túi.
Vương Giai Y đã đỏ mắt không biết bao nhiêu lần, bây giờ cái cô có thể làm cũng chỉ là cho tiểu Tú Cầu gần mẹ nó thêm một chút, lại gần là không thể nào, xác mèo đã bắt đầu dần dần hư thối, tiểu tú cầu đã tắm rửa khử trùng rồi nên không thể giống như trước nữa.
“Thế này…… Thật sự không sao chứ?” Trên đường đi, Vương Giai Y không biết nên nói thế nào, về sau phải trơ mắt nhìn mèo mẹ bị vùi vào trong đất gì đó, liệu có thể mang đến bóng ma tâm lý cho mèo con không.
Lâm Lan quay đầu liếc nhìn cô ấy một cái, lại thả ánh mắt lại trên đường: “Vậy là em cũng quá xem thường mèo. Tuy rằng Tú Cầu là mèo con, nhưng cũng là một con mèo hoang hàng thật giá thật. Mèo mẹ che chở nó chết đi, nếu như không có chúng ta mang nó đi, con mèo này có khả năng sẽ còn ngây thơ một hồi, nhưng vẫn sẽ rất nhanh liền hiểu được vì sao lại như thế như cũ. Làm đời sau của mèo hoang, tử vong hẳn là chuyện mà bọn chúng không hiếm lạ nhất và cũng dốc hết toàn lực tránh khỏi nhất.”
Hô hấp Vương Giai Y cứng lại, cô chợt nhớ tới chuyện Lâm Lan cách vài bữa sẽ hốt đồ ăn cho mèo đi nuôi đàn mèo hoang, về sau Tống Tân Dân cũng thường xuyên đi hỗ trợ, chỉ có cô bởi vì yểu điệu hơn nữa lại là người phụ trách ẩm thực của quán trà nên vẫn không đi, giờ nghĩ lại, đối với chuyện của mèo hoang thì trong quán ai cũng càng hiểu hơn so với cô.
Nhìn con mèo con gầy trơ cả xương này, lại dòm dòm xác chết mèo mẹ bị bao lại trong túi, hồi tưởng lại cái kết luận là đánh nhau đến trọng thương rồi chết mà bác sĩ Lưu thuận tiện nhìn thoáng qua xác mèo đã nói lúc đến phòng khám thú cưng trước đó, đại tiểu thư quen thuộc với mèo thú cưng ưu nhã tốt đẹp bỗng nhiên ý thức được hoàn cảnh của mèo hoang còn tàn khốc hơn so với trong tưởng tượng của cô.
Hai nhân loại trầm mặc một trước một sau đi trên đường, mèo Tú Cầu ghé vào lồng cũng không nhúc nhích. Nó ngơ ngác tựa bên người mẹ, cái đầu nho nhỏ hoàn toàn nghĩ mãi không rõ.
Rõ ràng lúc mẹ còn có thể động đã mang nó theo cùng nhau kiếm đồ ăn, bọn nó dựa vào tranh đấu cướp đồ ăn như thường ngày, lúc mẹ cho nó đồ ăn giành được còn nói với nó là mệt mỏi muốn ngủ, vì sao sau đó vừa nằm xuống liền cuối cùng mãi không tỉnh lại chứ.
Về sau mẹ không thể động nữa, nó liền tự mình đi tìm đồ ăn, mang đồ ăn về cho mẹ giống như mẹ đối với nó, nhưng mà mẹ chính là cứ mãi không ăn.
Mãi cho đến khi nó đột nhiên bị con thú hai chân này bắt lấy, một thú hai chân có thể nói chuyện với nó nói cho nó biết, mẹ đã chết, cẩn thận nói cho nó biết, về sau sẽ không liếm lông cho nó nữa, sẽ không dạy nó đi săn, càng sẽ không động đậy với kêu to. Tú Cầu đã dần dần biết đi săn một mình lập tức hiểu được hàm nghĩa của tử vong.
Kỳ thật lúc đi theo mẹ không phải nó chưa từng thấy, chỉ là chính bản thân Tú Cầu trước nay không ý thức được, nó chỉ là một con mèo con còn được mẹ che chở mà thôi.
Thú hai chân kia nói cho nó biết, về sau tên của nó gọi là Tú Cầu, sẽ có một thú hai chân khác nuôi nấng cùng chăm sóc cho nó thay mẹ nó, để làm trao đổi, các cô sẽ giúp đỡ đưa mẹ nó đến hành tinh mèo, để nó từ biệt lần cuối cùng với mẹ.
Từ biệt là cái gì, Tú Cầu không biết. Hành tinh mèo là chỗ nào, thú hai chân nói cho nó biết đó là một thế giới mà tất cả mèo vĩnh viễn sẽ không đói bụng, tất cả mèo rốt cuộc không cần lo lắng về đồ ăn, giờ Tú Cầu liền làm chuyện đưa mẹ đến hành tinh mèo, thú hai chân nói, đây cũng xem như là từ biệt.
Dừng lại ở một nơi hẻo lánh yên tĩnh có ít người qua lại, Lâm Lan với Vương Giai Y đào một cái mộ nhỏ cho mèo mẹ đưa nó vào, trong lúc này ánh mắt của mèo con bị nhốt trong lồng mèo chớp cũng không chớp mà nhìn, chỉ vào lúc mèo mẹ bị vùi vào trong mộ lấp đất lại mới không ngừng kêu thảm thiết, lúc còn lại rất là yên tĩnh.
Làm xong cái nghi thức nho nhỏ này, hai người lại dọn dẹp hết công cụ đi về.
“Chị đã nói với Tú Cầu, sau này chính em sẽ thay mẹ nó chăm sóc nó, bọn em sẽ luôn luôn ở cùng nhau.” Lúc Lâm Lan xách lồng mèo lên đưa cho Vương Giai Y, đột nhiên nói, “Giai Y, lời chính em đã nói cần phải tính toán cẩn thận nha, Tú Cầu nó thật sự rất tốt.”
Vương Giai Y ôm lồng mèo không nói chuyện, chỉ là đỏ mắt hung hăng gật đầu.
Trong quán trà, Trình Phong Dương buổi sáng đã vồ hụt, buổi chiều thiếu chút nữa lại vồ hụt. Cũng may mà nhân viên Tiểu Tống nói cho anh lần ra ngoài này sẽ không quá lâu, tối đa cũng chỉ một tiếng, nhà thiết kế Trình rốt cuộc vẫn là không cam lòng vồ hụt hai lần nên dứt khoát an vị xuống với đám người sờ mèo.
Quả nhiên lượng công việc gì đó hẳn là nên thích hợp giảm bớt, còn tiếp tục như vậy thì thật sự phải không bắt được vợ.
Trong ngực ôm mèo, nhà thiết kế Trình vừa duỗi tay thuận lông mèo từ đầu tới đuôi, vừa cau mày bắt đầu nghĩ lại bản thân không nên để tùy ý công ty chồng đơn hàng cho anh.
Trong lúc này anh đương nhiên cũng không nhàn rỗi, biết được chuyện hôm nay Lâm Lan làm từ miệng của Tống Tân Dân sớm đã thân quen, chuyện bồi vị đại tiểu thư dạo phố mua đồ thì không nói, sau khi trở về con mang một con mèo nhỏ về, giờ chuyến ra ngoài thứ hai này là nhặt xác chôn mèo mẹ của mèo con.
—– Chỉ hận mình mãi luôn đến chậm một bước, bằng không thì nương cái việc tốn thể lực này anh nhất định có thể theo cùng á!
Động tác sờ mèo của thanh niên đang bóp cổ tay* càng lớn, sau biến Silver Shaded nằm bò trong lòng thành một miếng bánh mèo màu trắng.
*: ý chỉ tiếc hận đến bóp cổ tay ấy.
Lúc này, tiếng chuông cửa quán trà reo lên, là hai người kia đã trở lại, xách theo mèo con với biểu tình đau buồn, hiển nhiên là khổ sở vì chuyện của mèo mẹ.
Trình Phong Dương không thích biểu tình như thế của Lâm Lan, theo bản năng liền đi quầy nước gọi hai ly trà sữa bưng qua cho các cô.
“Đều cao hứng lên đi.” Để ly trà lên trên bàn các cô ngồi, Trình Phong Dương chỉ vào mèo con trong lồng bên cạnh nói, “Hôm nay bọn em rõ ràng là chuyện